Bởi vì anh là khói
Luôn theo gió đi xa
Nơi mỗi bước chân qua
Là muôn vàn nỗi nhớNhưng...
Có một hôm gió đến
Khói không còn đi chung
Lòng em cứ lùng bùng
Suy nghĩ bao nhiêu thứThì ra...
Khói đã có người thương
Cớ sao khói không nói?
Chỉ nhìn về một phương
Cho lòng em mong mỏiVề sau...
Không còn về sau nữa
Khói đã bay đi xa
Ánh lửa chẳng thiết tha
Thắp sáng căn phòng nhỏ
18/12/2019, Mạc Từ
BẠN ĐANG ĐỌC
Thơ
PoetryLà lời tâm sự của tác giả. Lần đầu tập tành làm thơ mong mọi người sẽ thích :") Lưu ý: không phải truyện