Chương 4

70 6 0
                                    

Diệp Đằng không có đặc điểm gì khác, chính là lòng hiếu kỳ cực cao.

Khi còn nhỏ, thấy một con chuột chết trên đường đi học về, bởi vì tò mò, nháo muốn ba ba của cô mang về nhà, chỉ là cô sợ dơ, chính mình sống chết không chịu chạm vào, cuối cùng ba ba cô đành phải lấy dây cột lại, cô một đường kéo trở về nhà.

Diệp Đằng cảm thấy đem người so sánh với chuột chết không tốt lắm, anh ta trông xinh đẹp hơn so với con chuột chết.

Diệp Đằng cảm giác đầu mình bị anh đẩy mạnh một chút, đẩy ra khỏi hàng rào sắt, mặt cô đều đỏ lên, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm:

"Cảm ơn."

Phương Thục Trân đã từ trên lầu chạy xuống, Diệp Đằng vừa thấy sắc mặt Phương Thục Trân liền biết bà ấy chắc lại là sợ không nhẹ, cô thật sự không phải cố ý làm cho bà ấy lo lắng sợ hãi, lần này chính là ngoài ý muốn.

"Đằng Đằng! Con không sao chứ?"

Diệp Đằng xấu hổ nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh: "Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận."

"Đau không? Mẹ nhìn xem, lỗ tai đều đỏ." Phương Thục Trân kéo tay cô qua kiểm tra.

Đào Dã nghe tiếng cũng nhìn qua, thiếu nữ vành tai hơi mỏng, gần như trong suốt, có điểm đỏ lên, không có miệng vết thương.

"Cảm ơn Đào tiên sinh, bọn nhỏ quá bướng bỉnh." dì Lưu khách sáo.

Tầm mắt nguời nọ từ trên người Diệp Đằng rút khỏi, gật gật đầu.

Hoá ra họ của anh là họ Đào.

Mọi người cùng nhau lên lầu, anh nhanh chóng kiểm tra mạch điện, tìm được chỗ bị đốt.

Dì Lưu lấy ra một hộp dụng cụ từ cửa hàng tạp hoá: "Tôi không biết có cây bút điện hay dây điện nào không, Đào tiên sinh nhìn xem ở đây có sử dụng được gì hay không."

Anh ngồi xổm xuống, mở nắp, nhặt nó lên, tìm thấy một cây bút điện trong suốt.

Diệp Đằng cùng Lâm Mạt ở bên cạnh nhìn, giống hai đứa trẻ tò mò.

Động tác của anh có vẻ đặc biệt thành thạo, vì hộp công tắc hơi cao, anh phải bước lên một chiếc ghế đẩu.

Áo sơmi trên cánh tay được anh kéo lên, Diệp Đằng chú ý tới tay phải của anh quả nhiên còn mang găng tay, vẫn như cũ là găng tay nửa ngón màu đen, vải dệt mềm mại sẽ không hạn chế hoạt động của anh, như vậy mang có ý nghĩa gì?

"Mạt Mạt, giúp Đào tiên sinh đỡ ghế đẩu." dì Lưu đang bận dọn dẹp đống bừa bộn ở phòng bếp, Phương Thục Trân cũng đi theo hỗ trợ, quay đầu lại nhìn thoáng qua bên kia:

"Con, nha đầu này một chút cũng không hiểu chuyện."

Lâm Mạt có chút không vui, lá gan của cô thật sự rất nhỏ, Diệp Đằng không biết cô ấy là nhìn thấy cái gì làm cho sợ hãi vị chủ nhà này như vậy, nhưng mà ấn tượng đầu tiên đối một người thật sự rất quan trọng, cô có thể hiểu.

"Để tôi đến giúp." Diệp Đằng tiến lên giúp anh đỡ ghế: "Mạt Mạt, cô đi giúp dì Lưu đi."

Lâm Mạt như trút được gánh nặng mà rời đi.

[EDIT] Hôm Nay Rung Động Vì Em - Thanh Chúc Kỉ HứaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ