Chương 1: Ta muốn về Vân Mộng

24.5K 1.2K 191
                                    

Ánh nắng chiếu rọi qua khe cửa Hàn Thất, bên trong có một thân ảnh bị quấn trong chăn, sắt mặt ửng đỏ, hô hấp có chút nghèn nghẹn.

Tối hôm sinh thần Kim Lăng, Giang Trừng chẳng những để Lam Hi Thần cướp đi lần đầu mà còn bị hắn mang về, giấu ở Hàn Thất. Y khi tỉnh lại thấy mình ở nơi khác đã đành, đằng này ngay cả cử động cũng thật khó khăn, lại còn bị sốt cao. Nơi tư mật phía sau dù biết đã được bôi thuốc nhưng bản thân muốn ngồi cũng ngồi không xong nên đừng nghĩ đến việc đứng lên, lại càng không thể nào có ý định trở về Liên Hoa Ổ.

Thật không ngờ, y vậy mà bị thao đến phát bệnh. Đặc biệt hơn hẳn là người mà gây nên hậu quả lại không thấy đâu. Không còn cách nào khác ngoài nằm nghĩ bân quơ để đợi Lam Hi Thần trở về. Ánh mắt Giang Trừng thâm trầm nhìn trần nhà, không biết là vui hay buồn, sau một hồi lâu thì cửa được mở ra.

"Vãn Ngâm, ta về rồi." Lam Hi Thần trên tay bưng một bát to, hơi nóng bốc lên khói trắng, sắc mặt vô cùng vui vẻ đến bên giường, ngồi xuống. Giang Trừng nhìn một chút, sau đó khó khăn trở mình, đưa lưng lại người kia.

Lam Hi Thần thấy biểu hiện của y, đặt bát xuống, lật người Giang Trừng nằm ngửa đối diện với hắn, cười cười nói: "Sao vậy?"

Giang Trừng giận dỗi quay ngoắt đầu, không muốn nhìn Lam Hi Thần, giọng khàn đặc không rõ do bệnh hay vì lí do nào đó, nói: "Không có gì."

"Vãn Ngâm đừng giận ta, chuyện này là bất đắc dĩ nên mới như vậy mà, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi." Lam Hi Thần cầm tay Giang Trừng lên xoa xoa.

"Ta mới không cần." Giọng điệu Giang Trừng nghe như đang tức giận nhưng lại như làm nũng.

Lam Hi Thần cười một tiếng rồi vòng tay qua, cầm lên vật trên tay còn lại của Giang Trừng, nói: "Thế ngươi cứ giữ khư khư mạt ngạch ta làm gì? Không phải người không biết mạt ngạch của Lam thị mang ý nghĩa gì chứ?"

Trông thấy sợi dây trăng trắng được người kia lấy ra từ trong tay mình, Giang Trừng bất giác đỏ mặt, miệng lầm bầm: "Ta không nói đến chịu trách nhiệm...."

Lam Hi Thần vươn tay xoay mặt Giang Trừng đối diện với hắn, cúi người hôn 'chốc' một cái, nhìn Giang Trừng luống cuống mà không khỏi cảm thấy vui vẻ: "Vậy Vãn Ngâm của ta, ngươi rốt cục là sao lại giận ta chứ?"

"Ngươi đi đâu?" Giang Trừng lí nhí hỏi.

Như hiểu ra gì đó, Lam Hi Thần bất giác cười phì: "Ta đi xử lí một chút việc và nấu cho ngươi một bát cháo..." Không nghĩ đến ngươi cảm thấy ủy khuất khi tỉnh giấc mà không thấy ta nha.

Lời phía sau, hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng.

"Ừm." Mặt y giãn ra một chút. Lam Hi Thần cúi người ôm Giang Trừng ngồi dậy như nâng niu vật báu, đem gối đầu nhét ra sau để y tựa vào. Hắn cầm bát cháo lên, múc một muỗng, thổi thổi rồi đưa đến miệng y. Giang Trừng được yêu thương cũng có chút ỷ lại, há miệng húp vào, đôi mỗi kiều diễm vẫn còn có chút sưng đỏ.

"Vãn Ngâm, xem ra ngươi phải ở lại đây vài ngày." Lam Hi Thần vừa đút cháo vừa nói. Giang Trừng nuốt xuống, nói: "Liên Hoa Ổ thì sao?"

[Đồng Nhân | H] [Hi Trừng] Hậu Khởi XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ