Gã và em 1

1.9K 141 9
                                    

Lông Ngỗng

Even magic can't create something beautiful like this.

Người phụ nữ đứng trước khung thủy tinh trong suốt, người đó ngơ ngẩn ngắm nhìn một bức tranh. Trong tranh, chủ thể là bức tượng đang thành kính ôm bộ xương mang áo choàng xanh lá dưới tán cây sồi già, lá cây úa màu rơi lác đác bên cạnh họ.

Đây là tác phẩm duy nhất không được đặt tên trong triển lãm ngày hôm nay, chỉ có hai câu giản đơn ở phần giới thiệu.

Không hiểu sao cảm xúc của người xem lại trở nên lắng đọng như mặt hồ phẳng lặng khi chứng kiến điều này. Họ ở đó bất động nhưng lại khiến không khí nhuốm màu bi thương vô cùng. Đẹp, nhưng buồn quá. Nhịp đập của trái tim chưa bao giờ nặng nề đến thế. Bàn tay chạm vào mặt thủy tinh trong trẻo lạnh buốt, như là đang cố vuốt ve hình bóng của họ vậy.

__

Trước kia, trong một thị trấn nhỏ có một cậu chàng chăn cừu nọ. Mái tóc đen của em dài gần đến vai, em cột lung tung nó thành một chùm nho nhỏ ở phía sau. Người ta thường bắt gặp em dẫn theo những con cừu trắng như bông đi đến thung lũng bên kia dạo chơi rồi trở về căn nhà nhỏ vào chiều muộn. Và vật bất li thân của em là cây đàn Mandolin già cỗi, thân của nó đã sớm sờn bạc và không thể nhìn ra hoa văn ban đầu nữa. Có lẽ vì thế mà em đã khắc tên mình lên trên đấy, ba chữ thôi: Vương Nhất Bác.

Nhất Bác đến thị trấn này năm mười bốn tuổi, một thị trấn nhỏ, xinh đẹp và hẻo lánh ở phía Bắc vương quốc. Hình ảnh của em trong mắt người dân ở đây luôn là sự vô tư lự chẳng khác gì thiếu niên ngày ấy mặc dù đã bốn năm trôi qua. Mọi người thích em lắm. Em đẹp trai và yêu đời, em có thể đánh đàn cả ngày, nghêu ngao những câu hát trong bản nhạc em vừa sáng tác khi lăn lộn cùng đám cừu của mình. Em cũng có thể sẽ trèo lên tảng đá lớn trước nhà, miệng ngậm cọng cỏ còn vương lại chút sương sớm mà gãy đàn. Giai điệu vui tươi và ngập tràn năng lượng khiến ai cũng nở nụ cười để chào đón ngày mới vừa bắt đầu. Người ta nghĩ rằng em sẽ cứ vô tư lự như vậy bên cạnh những chứ cừu của mình cho đến khi nào em không thể ca hát nhảy múa nữa mới thôi.

Rồi người ấy của em xuất hiện, theo một cách mà em chẳng bao giờ lường trước được trong cuộc đời đầy hạnh phúc và đẹp đẽ của mình. Gã vồ lấy em từ phía sau và cắn vào gáy em. Lúc đó em hoảng loạn hét lên rồi cầm cây đàn yêu quý đánh vào kẻ đã tấn công mình.

Hình như không phải là sói!

Em giật mình và quay người lại. Người đàn ông cằm lún phún râu đang nằm bất động dưới thảm cỏ xanh rì của thung lũng. Nhìn gương mặt nhăn nhó, gò má hốc hác và đôi môi khô nứt của gã, em tự hỏi lúc nãy phải chăng mình đã quá mạnh tay?

- Anh gì ơi?

Em dè dặt tiến lại gần. Trông em giống một đứa nhỏ phạm lỗi đang cố làm hòa, mặc dù trong việc này em chẳng làm gì sai cả. Chỉ là bộ dạng suy yếu của người đàn ông làm em thấy tội lỗi kinh khủng.

Vài sợi tóc trước của Nhất Bác không đủ dài nên không thể cột được, vì vậy chúng được buông thả tự do và bay nhảy bên sườn mặt cậu trai trong cái gió mát rượi của đồng nội cỏ. Lần đầu tiên gã nhìn rõ mặt em, chính là hình ảnh như thế.

Chiến Bác -『 Gã Và Em 』Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ