17. Chính những điều giản đơn làm nên nụ cười.

556 36 0
                                    

Đèn phố hiu hắt, ba bóng dáng học sinh vẫn còn lang thang trên phố. Cùng đi cùng trò chuyện.

Hay bây giờ mình giới thiệu lại bản thân nhỉ ? Bảo Khánh lúc nào cũng nhây nhây, nhưng đôi khi cũng cảm thấy rất dễ thương.

Mày rảnh ha, tên mày hay quá muốn người ta nhớ hoài hay gì ? Hay lại muốn nói là mày đẹp trai ?? Phương Tuấn lại quạo, không hiểu sao cứ quạo với Khánh hoài, bạn thân ngộ hen.

Ủa mày là bạn thân tao á hả ? Vụ nào mày cũng lạnh bạc với tao vậy hả? Bảo Khánh xoay qua đánh nhẹ Tuấn một cái vào vai.

Ủa rồi sao mày đánh tao, con quỷ này, muốn chết phải không. Nói xong, Tuấn bay tới túm cổ Khánh mà quýnh một phen.

Aaaaaa, con quỷ này. Thả ra, tao đau nè.... đm con quỷ Tuấn lozzzz nàyyyyy. Bảo Khánh vẫn cố la hét chưởi dù bị anh quýnh tơi tả.

Cả hai cười đùa, chọc ghẹo nhau. Đã lâu rồi hai anh em không vui như thế, bữa giờ toàn giận chuyện lặt vặt không à. Đánh nhau một hồi lâu quay ra khoác vai nhau chẳng để tâm tới ai cả. Bây giờ mới phát hiện cô đứng một góc nhìn từng hành động của hai đứa rồi cười tủm tỉm.  Có nổi xấu hổ nào tệ hơn không ? Cho xin cái hố chui vào điiiii.

Thôi, đến đây cũng được. Nhà em còn xa lắm, hai anh về đi kẻo trễ, KTX đóng cửa bây giờ á.

Khỏi lo em ơi, thằng Tuấn ở chung cư của nó. Có gì anh qua nhà nó ngủ thôiiii. Đúng không bạn hiền. Bảo Khánh khoác vai nịn nọt anh, nhìn cô mà nói luyên thuyên.

Ơ, tao cho mày ở hồi nào ? Phương Tuấn lại lạnh lùng với Bảo Khánh ròiiii.

Ơ đm... bạn với chẳng bè. Á mà, thôi thì anh qua nhà em ở ha Băng. Bảo Khánh đang khoác khoác vai Tuấn lập tức chuyển qua đứng bên cạnh cô nói.

Ừmnm, nhà em nhỏ lắm á. Sao ở ? Cô bối rối sờ má , không biết trả lời sao.

Hay anh ngủ với em được nè. Được anh ngủ chung là vinh hạnh của em á. Hâhha

Phương Tuấn bất lực với Bảo Khánh rồi, nhây không thể tưởng tượng được. Độ nhây của cậu cũng hù dọa cô một phen, cô khó dỡ nhìn qua Phương Tuấn. Ai đó lại cứu Phương Tuấn vớiiiiiii....

Tình cảnh khó dỡ, đứng nhìn nhau cười cười cả ba như bị chạm một dây nào ấy nhỉ. Bụng Phương Tuấn không may kêu lớn, chắc đói lắm rồi.

Hai anh đói rồi hả ? Không ngại về nhà em ăn cơm nhé ? Cô sau khi nghe tiếng kêu của bé bụng Phương Tuấn thì ngỏ ý muốn mời anh ấy một bữa.

Bảo Khánh hớn hở gật đầu vui vẻ, còn Phương Tuấn chỉ muốn đâm đầu chết mất, tình thế khó xử, cái bụng kêu không đúng lúc, tai anh đỏ cả lên, chẳng dám hó hé nữa lời.

....

Bà ngoại, con về rồi nè! Cô về tới nhà nhìn bà ngoại đang ngồi ngoài cửa chờ nên chạy ùa tới vừa ôm vừa nói nói vui vẻ.

Con nhỏ này sao về muộn dữ dậy ? Trời tối nãy giờ rồi. Mà sao người con ướt đẫm thế ?

Ưmmm, do con trượt chân ngã á. Mà con không sao đâu, cháu ngoại đâu yếu xìu như vậy.

• JACK x K-ICM •  ||JUST YOUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ