" tôi sẽ chờ em,... chờ em nói yêu tôi một lần nữa! "
.
.
năm tôi mười sáu tuổi, đã có một ngày mưa, đối với mọi người, đặc biệt là ngư dân thì ngày mưa này rất bình thường, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ, ngày mưa định mệnh đó.
tôi cùng dì tới sokcho sau tang lễ. sau khi nói họ hàng đi về hết và không cần phải lo lắng cho mình, tôi rải những tro tàn của bố mẹ về với biển cả.
tôi mới mười sáu tuổi, độ tuổi mà lũ con trai bây giờ vẫn còn ở nhà cuối đầu vào những trận chiến trên màn hình không có hồi kết và ăn những bữa cơm gia đình ấm áp, mà tôi lại ở đây, giữa nơi đất liền và biển trời mênh mông, tiễn đưa bố mẹ mình.
trời mưa lất phất, tôi không biết mình đã đứng yên đó bao nhiêu lâu rồi, không rõ cảm giác tê cứng ở lòng bàn chân là gì, cũng không biết cảm giác lạnh lẽo và những giọt nước chảy dài trên mặt là do mưa hay từ đau đớn mà ra. tôi chỉ biết đứng đó, ôm hai tấm di ảnh của bố mẹ giấu trong áo, tôi sợ họ sẽ lạnh, sợ họ khóc, giống như tôi lúc này.ngay lúc đó, em đã tới, em cầm một chiếc ô màu vàng, tựa như một tia nắng loé lên trong ngày mưa hôm đó vậy, em không cười như trong tiểu thuyết, em hướng cây dù về giữa chúng tôi rồi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi kéo đi.
" đồ ngốc! nếu cậu không lạnh, ba mẹ cậu cũng sẽ lạnh đấy! "hirai momo, em biết không lúc tôi viết đến đoạn này, tôi đã nhìn về bố mẹ tôi đấy! chắc hẳn họ quý em lắm, vì em đã giúp tôi trở thành một con người mới mà.
năm tôi mười tám tuổi, em gọi điện thoại cho tôi như thường lệ, kể về việc kim teahyung đã cua minatozaki sana hotgirl khoá dưới như thế nào và việc em đậu đại học seoul để lên ở chung với tôi.
tôi hỏi khi nào em sẽ lên, em cười rạng rỡ và nói sớm nhất có thể, em nói em nhớ tôi quá! tôi cũng nhớ em quá, nhớ hirai momo của tôi.sau ngày hôm đó, em và tôi như là bạn đã quen nhau từ hồi bé, một seoul một sokcho. chúng tôi gọi điện cho nhau mỗi tối, rồi cứ đến hè tôi sẽ xuống thăm em từ một đến hai tháng. chúng tôi kể cho nhau nghe mọi thứ, em có lẽ còn rõ tên cả những đứa trường tôi hơn cả tôi nữa chứ!
mỗi lần về sokcho, tôi sẽ ở chung phòng với kim taehyung, cậu họ kim là bạn hàng xóm của hirai, rất thân thiết, nhưng tôi chắc chắn bọn họ không thích nhau. ba chúng tôi sẽ cùng nhau bắt cá, nướng cá, ăn khuya với nhau, rất vui vẻ.năm tôi hai mươi hai tuổi, tôi đang thực tập tại một văn phòng chuyên thụ án tội phạm giết người, em đang viết tiểu thuyết cho một nhà xuất bản truyện trinh thám.
em từng hỏi vì sao tội lại chọn tâm lý tội phạm mà không phải tâm lý cho những thứ khác, tôi chỉ nói vì chọn đại. thật ra lý do là tôi muốn phụ em thêm ý tưởng về truyện trinh thám của mình. có lẽ em sẽ không biết lý do, hoặc giả sử bây giờ tôi muốn nói cho em biết, tôi cũng không thể nữa rồi.có hôm tôi hỏi em về tên trưởng phòng biến thái của em, rõ ràng là lão rất già, lớn hơn em tới khoảng mười lăm hai mươi tuổi nhưng vẫn nhìn em với con mắt thèm thuồng, hắn còn cố gắng ép em tăng ca liên tục để em ở lại công ty. thế nào mà em lại đồng ý ở lại viết bản thảo để hắn sờ mó đủ thứ.
" nếu anh không tới kịp lúc, hắn chắc chắn đã xơi em rồi. " tôi giận dỗi
" anh giận dỗi gì chứ? nếu hắn giám dở trò em đã cho hắn ăn đế giày cao gót " giọng em có khi còn tức giận hơn tôi
" em thì làm gì được gã đó, chỉ giỏi võ mồm! đồ con nít! " tôi dùng tay dí trán em
" chúng ta bằng tuổi còn gì? " em nhìn tôi nũng nịu " còn nữa, khi nãy tại sao anh phải giả bộ nói anh là bạn trai của em? "
" anh không giả bộ, đó là sự thật mà. "
" ... "
" em có thấy một người bạn cùng tuổi nào xưng với người khác giới là anh em nếu họ không yêu đương và không phải họ hàng chưa? "
" dạ chưa "
" thế đã thấy nam nữ không yêu đương mà ăn ở chung nhà chưa? "
" hừm,.. vẫn chưa "
" thế em có yêu anh không? "
em cụp mắt dơ hai tay quấn lấy cổ tôi rồi gật đầu nhẹ.
" anh hôn em một cái nhé?! "
em mở to mắt nhìn tôi rồi nhón chân đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ sau đó nhanh chân chạy về phòng đóng cửa lại. lại ngại nữa rồi.