2

250 19 4
                                    

Himawari rất thích vẽ. Nếu không phải do cha mẹ bắt buộc, có lẽ cô đã đăng ký vào Học viện Mỹ thuật. Gia đình cô vốn không giàu. Hoạ sĩ là một nghề không ổn định, có thể tự xoay sở tự lo thân nhưng đến khi lập gia đình thì thế nào? Hơn nữa, học phí ở Học viện Mỹ thuật thực sự rất cao, gia đình cô không kham nổi. Cô chiều lòng bố mẹ, cũng là vì tương lai của bản thân, thi vào trường ngoại trú Mitsuhiko. Nhưng kể cả khi đã xác định sẽ không theo nghiệp vẽ, cô vẫn giữ nó như một thói quen giải trí.

Himawari thường vẽ tất cả mọi thứ mình thấy, giống như viết nhật kí vậy. Cô có cả chục cuốn tập vẽ, từ lúc mình mới vào lớp Một đến giờ. Hiện tại, thứ cô đang vẽ là Tatsuki, người vừa chuyển vào lớp cô vào tầm một tuần. Dưới ngòi bút của cô, mái tóc đỏ sậm và đôi mắt vàng kim dần hiện lên trang giấy. Tatsuki ngồi trên bàn học, bên cạnh cửa sổ và màu trời sáng rạng của tháng Năm. Đúng rồi. Đây là dáng vẻ cô thường thấy nhất ở Tatsuki.

Himawari không hẳn là kiểu người có nhiều bạn - chính xác là không có. Cô sống khá hướng nội, ít nói, lại có phần lập dị, hậu đậu, nên không nổi tiếng lắm. Người ta chỉ biết đến cô vì tài năng hội hoạ, chứ không phải ứng cử viên cho một người bạn. Vì  vậy, mặc dù là trong giờ ra chơi, cô cũng chỉ cắm cúi vẽ. Tiếng bút chì vang lên sột soạt, mất hút giữa chuỗi hàn huyên. Cô gần như vô hình trong mắt bạn học, bị chừa ra một bên.

Cô cũng muốn có bạn chứ, nhưng cô không giỏi giao tiếp. Cứ đứng trước người lạ là lưỡi cô như bị cụt, không mở được lời. Mà có chăng, cô cũng chẳng biết nói gì ngoài hội hoạ. Không phải ai cũng có sở thích giống cô. Mặt khác, cô hơi tụt hậu với các bạn đồng trang lứa về mặt tin tức xã hội, về những người nổi tiếng tiếng và các thứ tương tự. Cô cũng không nổi trội, về cả nhan sắc lẫn thành tích học tập, nên không ai chú ý đến cô.

Giữa dòng suy nghĩ lan man, cô lại lén nhìn qua Tatsuki, người đang gục đầu xuống bàn ngủ. Hầu hết các giờ ra chơi, Tatsuki chỉ ngủ, như cô chỉ vẽ. Thi thoảng, Tatsuki vẫn có trao đổi chút ít với mọi người, nhưng đó chỉ là trong trường hợp người ta chủ động bắt chuyện. Tatsuki cũng không có bạn.

Tatsuki là một phiên bản trái ngược của Himawari. Nếu cô là người câm bẩm sinh thì Tatsuki lại là kẻ tự cắt lưỡi mình. Tatsuki tự cô lập bản thân, trong khi cô hoàn toàn bị mọi người lãng quên. Dường như Tatsuki không thích bầu bạn, cứ như một kẻ đơn độc vậy.

Himawari thở dài và quay lại với bản vẽ. Trên mặt giấy, hình người tóc đó đang mải nhìn vào hư vô, cứ như nơi đó tồn tại thứ gì mà mắt thường không phát hiện ra.

Tiếng chuông  lanh lảnh ngân vang. Chỉ sau đó vài giây, cửa lớp bị đẩy mở và giáo viên bước vào. Tiếng xì xào im bặt, thế chỗ bằng âm thanh của bàn ghế bị xô đẩy khi học sinh nháo nhào trở về chỗ. Vô cùng tự nhiên, Tatsuki đứng dậy đồng thời với tiếng hô nghiêm dõng dạc, mặt tỉnh khô như nãy giờ vẫn thức. Tiết Lịch sử vẫn chán òm như mọi khi, với gần nửa số học sinh trong lớp lăn gục ra ngủ. Thầy giáo thì cứ giảng, còn họ thì cứ ngủ. Himawari là một trong số những người còn thức, chủ yếu vì cô đang mải vẽ. Cô nhìn qua Tatsuki để đối chiếu, mới phát hiện người kia đang nhắm nghiền mắt, lưng vẫn ngồi thẳng nhưng bàn tay để yên trên bàn, cả cơ thể bất động. Cứ như đang nhắm mắt tịnh tâm.

| ĐN Jibaku Shounen Hanako-kun | Yêu QuáiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ