Đêm hôm đó không biết thế nào mà Tiêu Chiến lại phát sốt, cả người nóng lên, miệng khô khan, đầu óc quay cuồng, hai mắt lại không thể nhìn rõ bất kì thứ gì.
Lúc đầu anh cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ nhưng lại chủ quan là do thiếu ngủ, anh không ngờ rằng sau đó không lâu lại có cảm giác nóng mắt, đầu óc lúc này quay nhanh đến chóng mặt, anh căn bản không thể ngồi dậy hay đơn giản là trở mình.
Trong lúc mơ hồ đó anh cảm nhận được bàn tay lành lạnh của cậu đặt lên trán, lên má mình.
– Chiến, anh sốt rồi.
Giữa không gian tĩnh mịch một giọng nói ấm áp mang theo sự lo lắng vang lên, kèm theo là những hành động sờ lên trán, má, tay, cổ của anh.
Rồi không lâu sau đó bàn tay lành lạnh đặt trên trán anh lại rời đi thật nhanh, hình như là đi tìm thuốc vì tiếng xào xạc trong ngăn tủ vang lên, sau đó lại là tiếng nước chảy.
Chiếc khăn mềm mại ấm ấm được đặt lên trán anh, một chiếc khăn khác cũng mềm mềm di chuyển trên gương mặt anh rồi đến cổ.
Tiêu Chiến mở hé mắt nhìn lên gương mặt lo lắng của cậu.
Cậu nhóc này sao lại xuất hiện đúng lúc vậy?
Mỗi lần anh cần cậu luôn có mặt giúp đỡ anh.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lau lên bàn tay anh, từng chút từng chút chậm rãi dịu dàng.
Tiêu Chiến bỗng cảm nhận được trong lòng có chút ngọt ngọt, vui vui.
Trước lúc cậu rời đi cậu cũng dịu dàng thế này chăm anh, có lần cậu thức trắng cả đêm vì sợ giữa đêm anh lại phát sốt. Anh còn nhớ có lần cậu lo lắng cho anh đến phát ngốc, ngốc đến mức chẳng biết nên làm gì, chỉ ngồi nắm chặt tay anh.
Tiêu Chiến nằm được một lúc thì chìm vào giấc ngủ nhưng sự dịu dàng của cậu không vì vậy mà dừng lại, thậm chí nó còn nồng nàn lan tỏa khắp ngóc ngách trong phòng.
Cậu ngồi lên giường, tay nắm lấy tay anh, một tay đặt lên má anh khẽ xoa xoa.
Tiểu Tán của cậu vẫn sức khỏe yếu như lúc trước, vẫn luôn làm cậu lo lắng như ngày nào.
– Thời gian em không ở đây, ai là người thay em chăm sóc anh vậy?
Nhất Bác nhỏ giọng hỏi, không có ý nhận câu trả lời của đối phương.
Bỗng dưng cậu lại cảm thấy có lỗi với anh.
Một ngày đẹp trời nọ cậu nói muốn kết thúc liền quay lưng rời đi, bây giờ lại hỏi câu giống như mình lúc nào cũng rất quan tâm anh vậy.
Lúc cậu nói muốn kết thúc tại sao cậu lại không quan tâm đến cảm nhận của anh?
Lạ thật đó!
– Em xin lỗi... - Vương Nhất Bác nói khe khẽ, đầu cũng hơi cúi xuống tỏ vẻ biết lỗi.
Cậu đan tay mình vào tay anh, cậu cúi xuống hôn lên mu bàn tay anh, một nụ hôn nhẹ chứa cả một bầu trời lo lắng.
Chiến, anh thật ngốc, không biết tự chăm sóc cho bản thân gì cả.
Nếu đêm nay em không ở đây thì anh sẽ ra sao đây?
BẠN ĐANG ĐỌC
ᶠᵘˡˡ | 𝐁𝐉𝐘𝐗 • Tìm về bên anh - Senfla
Fanfiction"Hoa lưu ly, loài hoa tượng trưng cho câu nói, sự khẩn cầu trong tình yêu: "Forget me not - Xin đừng quên tôi." Còn có hoa Sim mộc mạc, hoa Oải Hương, thể hiện sự nhớ thương, chờ đợi."