"Hyung, sao hyung không nói đó là bệnh nhân của anh?" Vừa thấy mặt Namjoon, Jungkook lập tức tra hỏi như thẩm vấn tội phạm. Jungkook chợt nhớ lại mấy hôm trước khi phát hiện nạn nhân tại hiện trường, cậu đã từng thấy qua Namjoon cũng sốt ruột và nóng vội như thế này. Điều đó làm Jungkook cảm thấy thật kỳ lạ.
Nhưng cậu chợt sững sờ khi nhìn thấy cái liếc mắt của Namjoon, toàn thân Jungkook đột nhiên lạnh toát như thể vừa mới chui từ hầm băng lên. Trong ánh mắt đó là giận dữ, cuồng nộ, oán tránh và... sợ hãi. Từ trong đáy lòng Jungkook biết nó đều liên quan đến người Kim Seokjin kia, nhưng cậu thực sự không hiểu vì sao Namjoon lại nhìn mình như vậy, như cậu trở thành kẻ thù của anh ấy vậy. Nhưng ngay sau đó hai vai anh ấy liền hạ xuống như thể hoàn toàn bất lực trước khả năng học toán của Jungkook. Trong đáy mắt chỉ còn lại nỗi bất an mà Jungkook không hiểu.
"Anh ấy đâu?" Namjoon trầm giọng hỏi, không giấu nổi sự run rẩy lo lắng trong giọng nói mình. Điều đó càng làm Jungkook cảm thấy kỳ quái hơn.
"Vẫn ở trong phòng thẩm vấn từ lúc tỉnh lại tới giờ." Jungkook trả lời.
"Anh ấy có nói gì không?"
"Không có." Jungkook lắc đầu. "Chỉ yêu cầu gặp anh."
"Cho anh vào gặp anh ấy trước." Namjoon nén một hơi thở dài và nói.
Jungkook lập tức nắm lấy khuỷu tay Namjoon, giữ lại bằng một biểu cảm nghiêm nghị. "Hyung, hứa với em một chuyện: nếu như anh ấy thật sự là hắn ta, anh làm ơn hãy dừng lại, được không?"
Namjoon nhìn nơi bàn tay Jungkook siết lấy tay mình, đôi mày nhăn lại.
Trong lúc này có rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu cậu. Rằng tất cả mọi chuyện này có thể nào là một cơn ác mộng đơn giản hay không? Hay đều là sự thật tàn khốc mà cậu lừa người lừa mình từ lâu. Nếu Seokjin thực sự là Kẻ thử nghiệm, cậu sẽ làm như thế nào đây? Lựa chọn giữa tình yêu hay lý trí, giữa việc che giấu hay tố giác cho tình yêu đời mình, giữa một mối quan hệ độc hại hay dấu chấm cho hai người? Rất nhiều điều Namjoon trăn trở suy nghĩ mấy tháng nay cùng với sự lo sợ rằng điều xấu nhất xảy ra đảo lộn với nhau. Tất cả quay mòng mòng trong đầu Namjoon như thể một chiếc chong chóng mỏng manh bị đưa ra trước bão tố.
Nhưng rồi tất cả chợt ngừng lại, khi ký ức về nụ cười ấm áp của Seokjin xuất hiện, đôi mắt ngây thơ của bé Jinnie, sự ngượng ngùng của Jinnie, nụ hôn lên má của Gennie, hai má đỏ hiếm hoi vì xấu hổ của Jinjin, khoảnh khắc bình lặng của Jin-hyung trước một quyển sách yêu thích, và cuối cùng là biểu cảm trống rỗng trên khuôn mặt Jin. Những ký ức đó làm Namjoon chắc chắn một điều: Seokjin không thể là Kẻ thử nghiệm được.
Gọi cậu mà kẻ mù quáng vì tình yêu cũng được, hoặc là một kẻ ngốc không xứng danh với tấm bằng thạc sĩ tâm lý học của Đại học Boston. Seokjin đã tin tưởng cậu bằng mọi thứ anh có, cậu cũng sẽ tin tưởng Seokjin hay tất cả những người còn lại, kể cả Jin. Đây là điều duy nhất cậu có thể làm lúc này với tư cách là một bác sĩ tâm lý mà Seokjin vô cùng trông cậy vào.
Cậu tự hiểu chính mình đang dấn thân vào con đường tràn ngập bóng đen và cái ác, rốt cuộc là cứu một hoàng tử hay một gã phù thủy lấy việc nhìn kẻ khác khổ sở làm niềm vui, Namjoon hoàn toàn không phân biệt nổi. Cậu đang bước đi trên mặt hồ trải băng mỏng, mà chỉ một bước đi với lực đạo không đúng, cậu sẽ lập tức rơi vào con đường vạn kiếp bất phục. Cậu bây giờ chỉ như một con người bình thường, kiến thức tâm lý học mà cậu có hoàn toàn chẳng giúp ích được cho tình trạng của cậu lúc này. Cậu có lẽ chỉ còn cách một chút xíu, một chút xíu xiu nữa thôi là sẽ trở thành một tên biến thái nhân cách mà cậu vẫn khinh thường.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Shortfic][Namjin] All Your States Of Mind
FanfictionNamjin Chưa rõ bao nhiêu chap, viết theo cảm hứng. Written by me Enjoy!