Chương 33: Ngày thứ hai mươi bốn

345 4 0
                                    


Vân Thường đâu?" Lúc Lục Diệp từ trên lầu xuống, Lục phu nhân nhìn trái ngó phải, không thấy bóng Vân Thường không nhịn được mở miệng hỏi.

Tối qua lúc Lục Diệp bế Vân Thường về, hai ông bà hoảng hồn, lại không dám hỏi quá nhiều, đành để Lục Diệp bồng Vân Thường lên lầu nghỉ ngơi.

Lúc đó đã gần sáng, tuy tìm được Vân Thường về rồi nhưng thượng tướng Lục và Lục phu nhân vẫn không ngủ ngon, mới sáng sớm đã vác cặp mắt thâm quầng bò dậy, đang ngồi trong phòng khách uống trà thanh não thì thấy Lục Diệp đi xuống.

Vừa khéo, nhân cơ hội Vân Thường không có đây hỏi xem rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì.

"Đang ngủ." Lục Diệp đặt mông ngồi xuống cạnh thượng tướng Lục, thò tay cầm tách trà trên bàn làm một hơi hết sạch, bấy giờ mới chậm rãi thở ra, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, không biết là do mất ngủ cả đêm hay do gì khác.

"Tối qua..." Lục phu nhân không nắm chắc thái độ của con, chần chừ một lát cuối cùng vẫn hỏi. Mặc kệ ra sao, ít nhất phải để ông bà biết chuyện thế nào.

Lục Diệp nhướng mày, tối qua xảy ra chuyện gì Vân Thường đã kể hết với anh, không hề giấu diếm. Anh nghe mà hận không thể lập tức cầm dao băm vằm Vân Quang Phương, lão ta đúng là cực phẩm trong đám cặn bã! Sống lãng phí không khí, chết ô nhiễm đất đai!

Vân Thường là con gái ruột của lão, sao lão có thể tàn nhẫn với Vân Thường như thế, năm lần bảy lượt làm ra chuyện không bằng súc sinh! May mà tối qua Lâm Ngạn đến kịp, nếu không...

Lục Diệp siết chặt nắm đấm, trong mắt xẹt qua chút hối hận. Thời điểm Vân Thường gặp nguy, anh còn không bằng một người dưng!

Có điều quả thật phải cảm kích Lâm Ngạn, sống lưng Lục Diệp ưỡn thẳng, quay sang nhìn thượng tướng Lục, đôi mắt đen nhánh toát ra ánh sáng lạnh toát chết chóc.


"Con nhất định không tha cho Vân Quang Phương!"

Thượng tướng Lục gật đầu, hớp nhẹ một ngụm trà, đương nhiên không thể tha! Người nhà họ Lục đâu có dễ ăn hiếp như thế!

Thấy con không nói gì, Lục phu nhân nôn nóng xoay vòng vòng, hận không thể cạy miệng Lục Diệp ra ngay.

May mà Lục Diệp biết tính mẹ mình, chưa chờ bà hỏi lại lần nữa đã nói hết mọi chuyện.

Lục phu nhân nghe mà lông mày dựng ngược, tức run người. Thật là khốn kiếp mà! Vân Thường là con dâu bà, thế mà bị ức hiếp ra nông nỗi này!

Trong bụng cô còn có đứa bé, nếu sơ sẩy ra chuyện gì thì. Lục phu nhân không dám nghĩ tới hậu quả!

Đừng tưởng Lục phu nhân là phụ nữ, thời khắc mấu chốt khá là quyết đoán, vả lại Bọ Cạp làm thế với Vân Thường hoàn toàn chạm đến giới hạn của Lục phu nhân.

Phàm là phụ nữ, không có ai không căm hận loại chuyện đó.

"Vân Quang Phương và gã buôn người kia ở đâu?" Lục phu nhân đứng bật dậy, chọc nhà họ Lục còn muốn bình an vô sự? Nằm mơ!

"Đội hình sự." Lục Diệp không cản mẹ, cũng đứng lên theo, chuyện này tuyệt đối không xong được!

"Được rồi!" Thượng tướng Lục đặt mạnh tách trà lên bàn, cau mày liếc trước ngực Lục Diệp, không tán thành: "Con đừng đi theo, ở nhà với Vân Thường đi. Chút chuyện này ba với mẹ con không làm được chắc?"

Thượng tướng Lục ngừng một lát, thở dài: "Có phải vết thương toác ra rồi không? Đi bệnh viện băng lại đi!"

Ông không nói Lục Diệp còn không phát hiện, giờ nhắc nhở lập tức cảm thấy vết thương đau rát, anh cúi đầu nhìn, băng gạc đã thấm đẫm máu rồi.

Chuyện này nhằm nhò gì, Lục Diệp không để ý, ngước lên, giờ anh càng muốn đi gặp hai tên đầu sỏ kia hơn.

Miếng thịt trên người mình rớt xuống, Lục phu nhân nhìn là biết ý nghĩ của Lục Diệp. Bà không thô lỗ quát tháo lớn tiếng như thượng tướng Lục, chỉ nhỏ nhẹ khuyên nhủ, nói tình trạng Vân Thường hiện giờ còn chưa ổn, con nên ở bên cạnh nó, bằng không nhất định Vân Thường sẽ sợ. Mấy chuyện này để mẹ và ba xử lý.

Vốn Lục Diệp không muốn ở nhà nhưng nghĩ lại cũng đúng. Mới xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn tâm trạng Vân Thường bất ổn, anh nên ở bên cô bèn gật đầu đồng ý.

Lúc Lục Diệp bị Lục phu nhân lôi đến bệnh viện trung tâm tìm viện trưởng kiểm tra vết thương, ông viện trưởng già nhìn vết thương nứt ra dựng râu trừng mắt, họ làm bác sĩ ghét nhất là mấy người chà đạp thân thể mình.

Thành ra cũng không vui vẻ với Lục Diệp, lúc băng bó cũng mạnh tay hơn. May mà Lục Diệp giỏi nhẫn nại, cứng rắn chịu đựng không kêu một tiếng.

Bao nhiêu năm qua tuy Vân Quang Phương nhậu nhẹt cờ bạc cái gì cũng làm nhưng đã lâu lắm không vào đồn ngồi rồi. Vả lại già rồi, lá gan không bằng thời trẻ nữa, đối mặt với một phòng cảnh sát hình sự đằng đằng sát khí có chút kinh hồn bạt vía.

Vốn định xen mồm pha trò phủi sạch vụ này, nhưng càng căng thẳng thì càng sai nhiều, đến cuối cùng thành ra lắp ba lắp bắp nói một câu hoàn chỉnh cũng không xong.

Đến khi thượng tướng Lục và Lục phu nhân tới thì, Vân Quang Phương khom lưng ủ rũ, đã khai hết toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối.

Mua bán người, bắt cóc, một trong hai tội này thôi đã đủ cho Vân Quang Phương ăn đủ rồi. Nhưng Lục phu nhân vẫn chưa hả giận, rác rưởi như vậy nên nhốt cả đời!

Lần đầu tiên bà khuyến khích thượng tướng Lục dùng quan hệ, nửa ngày là tra rành mạch tất cả những chuyện Vân Quang Phương đã làm qua, ngay cả trộm gà hàng xóm lúc nào cũng bày hết lên bàn.

Hết vụ phạm pháp này đến vụ khác, càng tra càng nhiều. Vân Quang Phương nơm nớp lo sợ bị hình sự thẩm vấn lần nữa, càng lúc càng tuyệt vọng.

"Tôi là ba Vân Thường!" Rốt cuộc, hàng rào tâm lý của Vân Quang Phương sụp đổ, lão đã bị thẩm vấn liên tiếp mười hai tiếng đồng hồ trong ngày rồi, vấn đề này dính lấy vấn đề kia chặt chẽ cơ hồ bức điên lão.

40 NGÀY KẾT HÔN - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu _ FULLWhere stories live. Discover now