Lông Ngỗng
Summary: Just some sweet domestic shits cuz tôi bị deadline sama cường bạo :)
__
Vương Nhất Bác tỉnh giấc vào giữa trưa và có cảm giác như cơ thể mình vừa giành chức vô địch marathon vòng quanh thành phố. Toàn thân rã rời và từ chối cử động. Phải chăng đây là hậu quả của việc uống say bí tỉ vào tối hôm qua? Chống tay xuống nệm để ngồi dậy, cậu nghĩ hôm nay chẳng phải là ngày tốt đẹp gì cho cam.
Mò mẫm điện thoại từ túi áo khoác gió.
Sáu cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn.
Đều là của đám bạn. Không lấy một cái nào của người mà cậu đang chiến tranh lạnh.
Tiêu Chiến, anh được lắm.
Ở trọ một mình nên ngay cả khi kiệt sức, Vương Nhất Bác vẫn phải nghĩ cách đứng dậy và lo lắng cho bữa ăn của bản thân. Ăn tạm bánh mì có sẵn và rót một ly sữa bò mà cách đây vài ngày anh ta - Tiêu Chiến đã mua để trong tủ lạnh nhà cậu. Không phải sơn hào hải vị quý báu gì nhưng ít nhất cậu không phải cử động quá nhiều.
- Sữa bò phải hâm nóng rồi mới uống.
Môi Vương Nhất Bác chạm vành ly rồi nhưng lại nhớ tới câu nói của người yêu, đành bỏ ly vào lò vi sóng. Bình thường những điều như này là con thỏ kia làm cho nên cậu tự thân không quen lắm. Bưng ra khỏi lò liền uống một chút, kết quả bị bỏng, đầu lưỡi đau đến ứa nước mắt.
Có kinh nghiệm rồi, Vương Nhất Bác khuấy đều, đợi một chút mới uống. Quả thật sữa ấm khiến dạ dày của Vương Nhất Bác thoải mái không ít nhưng (tất nhiên) không làm giảm đi cơn váng đầu và mệt mỏi toàn thân.
.
Cố gắng bò lên lại giường và thôi miên bản thân bỏ qua những đau nhức khắp các thớ cơ, Vương Nhất Bác đắp chăn tới tận cổ. Thường ngày, chỉ cần một giấc ngủ sâu là cậu sẽ nạp đầy năng lượng lại thôi. Hẳn là lần này cũng thế nhỉ?
Trớ trêu thay, giấc ngủ không đến như dự đoán. Cậu phát sốt. Tự mình lấy khăn chườm đá, sau đó cậu nằm bẹp một chỗ, cố gắng không nhúc nhích để cơ thể không gánh thêm sự khó chịu nào nữa.
Đôi mắt lừ đừ của cậu trai nhìn xung quanh căn phòng trọ.
Nếu như cậu không giận dỗi vô cớ thì giờ có lẽ sẽ không phải ở một mình chống chọi với cơn sốt chết tiệt này. Nếu như hai người không chiến tranh lạnh thì giờ có lẽ anh ấy đang ở bên cạnh cậu, dịu dàng vỗ về cậu...
Cảm giác hối hận bao quanh Vương Nhất Bác.
Cậu cứ nằm đó mặc nước mắt tủi thân vừa mặn vừa đắng chảy ra.
Tiếng thút thít nhỏ dần sau tấm chăn dày, chiếc khăn chườm bị vứt sang một bên.
Điện thoại Vương Nhất Bác bị chủ nhân úp màn hình xuống, phát ra điệu rung nhẹ.
Thỏ cưng đang gọi bạn.
.
Sau khi gọi ba cuộc mà chỉ có giọng chị tổng đài nhắc nhở anh. Tiêu Chiến đành để lại một lời nhắn: "Em còn giận sao? Nghe Trác Thành nói hôm qua em uống rất nhiều, em nhớ nấu một ít canh giải rượu uống nhé... Còn nữa, cô gái hôm trước và anh không phải như em nghĩ, cô ấy có người yêu rồi, người yêu cô ấy là bạn anh. Anh và cổ chỉ trao đổi một vài thứ mà bọn đàn ông thích để cô ấy tặng cho người yêu thôi. Em.. đừng giận nữa... nhé? Anh nhớ em."

BẠN ĐANG ĐỌC
Chiến Bác -『 những câu chuyện nhỏ 』
Acak《战山为王》 《Chiến Sơn Vi Vương》 Một bộ sưu tập truyện ngắn về Chiến Bác được viết bởi Lông Ngỗng. hmmmm... chỉ vậy thôi * Đừng mang đi đâu khi chưa có sự cho phép của tớ! Do not take out without my permission! © Ghi nhận. Phi thương mại. Không phái sin...