“Bích Đồng, gốc đào trước cửa nở hoa chưa thế?”
Bích Đồng nói khẽ: “Phu nhân, đã nở từ đêm qua rồi, mịn màng hồng phớt, trông đẹp lắm.”
Tôi không kìm được, lộ rõ nét vui mừng, nói: “Thật sao? Mau đỡ ta qua đó xem đi. Sư phụ trước khi ra ngoài chẩn bệnh từng nói với ta rằng ngày cây đào đó nở hoa cũng chính là lúc chàng trở về.”
Bích Đồng cẩn thận đỡ tôi ngồi dậy, ân cần nói: “Phu nhân cẩn thận một chút, người đã mang thai được bốn tháng rồi đấy.”
Tôi vội vã xuống giường, Bích Đồng lại khoác cho tôi một chiếc áo choàng lông vũ, mỉm cười hỏi: “Phu nhân đã thành hôn với công tử bao năm rồi, sao vẫn không sửa cách xưng hô thế?”
Tôi tươi cười đáp: “Ta quen rồi.”
Bích đồng dìu tôi cất bước ra ngoài. Tôi tựa như một cô gái đang chờ gả chồng, mang theo năm phần mừng rỡ, năm phần thấp thỏm nhìn cây đào ngoài cửa. Chỉ thấy lúc này vô số bông hoa đều đã nở bung, mà dưới gốc đào quả thực có một người đang đứng. Người này áo trắng đai ngọc, tóc dài đen nhánh, bộ dạng cực kỳ tuấn tú vô song.
Tôi mừng rỡ vô cùng, chẳng để tâm tới thai bốn tháng trong bụng, xách váy lên chạy thẳng về phía gốc đào. Nhưng tôi mới chạy được mấy bước sư phụ đã hơi cau mày, cặp mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng của tôi.
Bên trong đó chẳng hề có một tia hưng phấn nào, thậm chí ngay đến một tia vui vẻ cũng không.
Tôi không kìm được dừng chân lại, thấp thỏm nói: “Sư… sư phụ…”
Cảm giác lạnh băng bỗng truyền tới từ chỗ cổ tay, hóa ra sư phụ đang nhắm mắt bắt mạch cho tôi. Một lát sau chàng thu tay về, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Bên ngoài trời lạnh, vào nhà đi.”
Tôi cắn chặt môi, cất giọng dịu dàng hỏi: “Sư phụ, thiếp có thai rồi, chàng có mừng không?”
Sư phụ bình tĩnh nhìn tôi, cất giọng hững hờ: “Vào nhà đi.”
Tự nơi đáy lòng tôi bất giác có chút hụt hẫng.
Sư phụ đi vào nhà trước. Bích Đồng bước tới đỡ tôi, nhỏ giọng nói: “Phu Nhân, công tử rốt cuộc đã về rồi, người sau này không cần phải ngày ngóng đêm mong nữa.”
Tôi cụp mắt xuống, khẽ nói: “Đúng vậy.”
Bích Đồng vui vẻ nói: “Công tử tinh thông y thuật, với bản lĩnh của công tử, phu nhân muốn bình an sinh hạ một vị tiểu công tử tuyệt đối không phải là chuyện khó.” Hơi dừng một chút, Bích Đồng lại nói tiếp: “May mà hồi ấy phu nhân ra tay mạnh, gả được cho công tử trước vị Công chúa gì gì đó kia, bằng không công tử bây giờ đã trở thành Phò mã rồi.”
Tôi đột nhiên nhớ lại, trong đêm đó tôi đã vứt hết sự tự tôn của một nữ nhân, đỏ mặt cầu hôn sư phụ:
“Bây giờ thánh chỉ hãy còn chưa ban xuống, sư phụ vẫn có dư địa để lựa chọn. Nhưng một khi thánh chỉ được tuyên, sư phụ nếu không nghe theo thì sẽ bị tru di cửu tộc đấy.”
“Con biết với tính tình của sư phụ thì nhất định sẽ không chịu lấy Công chúa Ninh An đâu, nhưng sau lưng sư phụ còn có tính mạng của mọi người trong nhà họ Thẩm nữa.”
“Sư phụ, A Uyển thích sư phụ, không muốn sư phụ cuối cùng phải rơi vào cảnh đầu lìa khỏi cổ.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Trường Hận - Đạm Anh (Full)
Tiểu Thuyết ChungTác giả : Đạm Anh ( dịch Nguyễn Đức Vinh) Thể loại: Cổ đại, sư đồ luyến,huyền huyễn nhẹ, hơi ngược, sắc (cuối), HE Độ dài 20 chương cv + 5 phiên ngoại Tình trạng : Hoàn - đã xb ( bởi AMUN) ________________________ ---- Mình đã mua truyện về đọ...