01. when we first met

1.4K 112 25
                                    

Vào buổi tối ngày hôm đó, trời có vẻ tối hơn bình thường, vì một vài lí do gì đó, mặc dù đã có vầng trăng tròn treo giữa trời, sáng vằng vặc và cảm giác cũng lạnh lẽo hơn, Jeongguk để ý chuyện này bởi vì cậu chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi trắng mỏng dính, hơi bay bay vì gió. Cơn gió mát rượi làm tóc cậu hơi dựng lên nhưng Jeongguk lại cảm thấy khá ổn với điều đó.

Bây giờ đã gần 2 giờ sáng, đường phố vắng lặng yên tĩnh, giống như điều mà Jeongguk mong tâm trí của cậu cũng như vậy. Cậu đã ở ngoài đường hơn bốn tiếng một chút rồi, đi loanh quanh không biết phải làm gì và đôi lúc ngồi xuống uống 1 chút gì đó trong một quán cà phê trước khi nó đóng cửa, đi bộ khắp nơi như thế chỉ để cậu không phải về nhà nơi mà mọi thứ thật nhàm chán và làm đầu óc cậu bơ phờ.

Không khí bây giờ lạnh thấu xương, vô tình và không dễ chịu và cậu cố gắng chống lại nó để không phải về nhà, cùng với sự khó chịu của cái lạnh. (Bây giờ khi cậu nhìn lại khoảng thời gian đó, mặc quần áo dày hơn và đắp chăn bông ấm áp, đầu óc dễ chịu, thoải mái, và trong tay cậu thì là anh người thương đáng yêu, cậu mừng rằng cậu đã không về nhà sớm vào tối hôm đó.)

Phải thú thật là cậu đang cảm thấy khá buồn chán bởi vì đèn đường đã tắt hết và mặt trời bắt đầu ló dạng ở phía chân trời đằng xa và những người duy nhất cậu gặp lại là những người vô gia cư đang ngủ và một vài chú chó hoang và mèo hoang mà cậu đã dành hơi quá nhiều thời gian để ngồi xuống cưng nựng chúng bởi vì cậu không thể vô cảm trước những sinh vật đáng yêu như vậy được; nhưng khi cậu đang bước ra khỏi một con ngõ tối tăm (đừng hỏi tại sao cậu lại ở đó nha), cậu nghe thấy tiếng xột xoạt từ chỗ cậu vừa đi ra và sự hiếu kì chiếm lấy cậu làm cậu đi đến chỗ âm thanh phát ra, nghĩ rằng ít ra nó sẽ thú vị hơn khi chết dưới tay của một người xa lạ thay vì chết trong sự buồn chán trong căn nhà trống rỗng, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Thế nên cậu đi đến nơi âm thanh phát ra, tối tăm hơn chỗ vừa nãy cậu đang đứng, nơi đó phát ra đầy những tiếng ù ù liên tục từ những chiếc đèn bị hỏng và cậu nhìn thấy một bóng hình co quắp ở dưới đất, có thể là tay đang để ở đầu gối hay gì đó.

Jeongguk nghĩ rằng chắc đó chỉ là một người vô gia cư bình thường khác nhưng khi người đó ngước lên nhìn cậu làm Jeongguk giật bắn mình, lùi lại một bước, tay giơ lên một cách phòng vệ.

Người ấy có đôi mắt màu đỏ, sáng ngời với thứ có vẻ như là nước mắt.

Bỗng nhiên tiếng ồn đó ngưng lại và chiếc đèn hoạt động trở lại, và khung cảnh lúc đó còn lộn xộn hơn, thậm chí là đáng sợ. Thậm chí gần như là buồn bã nữa.

Đó là một cậu trai trẻ, tay thực ra đang nắm chặt tóc, mắt mở to và lấp lánh, tràn ngập nước mắt. Mắt của anh màu đỏ, một màu đỏ thẫm và mặt của anh dính máu như thể vừa có ai đó vừa nổ banh xác trước mặt anh ta vậy. Miệng của anh ta thậm chí còn khó nhìn thấy hơn nữa, bao phủ bởi một lượng máu trông không được tự nhiên cho lắm. Anh sốc khi nhìn thấy Jeongguk và miệng anh há ra với sự ngạc nhiên.

Răng nanh. Anh ta có răng nanh, và trông chúng cũng máu me nữa.

Jeongguk nhanh chóng lùi lại, chuẩn bị bỏ chạy khỏi nơi đó. Cậu biết rằng cậu vừa nói rằng chết ở đây sẽ tốt hơn là chết trong sự buồn chán nhưng bây giờ thực sự đang có một mối đe dọa ngay trước mặt cậu, và chưa bao giờ cậu gặp một chuyện như thế này, cậu nhận ra rằng cậu muốn giữ mạng của bản thân hơn là chết.

trans;;; sweet fangsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ