Hai người ngủ cùng với nhau vào đêm hôm đó, Taehyung cảm thấy hơi se lạnh mặc dù cơ thể anh đã quen với điều đó và bởi vì cậu Jeon đây là một cái lò nung di động, mọi chuyện có lẽ đều diễn ra theo ý của cả hai.
Và Taehyung hoàn toàn nằm lọt trong vòng tay của cậu, cái lưng lạnh toát của anh áp vào khuôn ngực ấm áp của cậu, như thể hai người là hai mảnh ghép duy nhất còn thiếu duy nhất của bộ ghép hình để khiến nó trở nên hoàn chỉnh nhưng cả hai lại quá ngại ngùng để nói về chuyện này cho nên là hai người đã dạng như kí một cái hợp đồng với việc hai người sẽ ngủ chung trên chiếc giường siêu to khổng lồ của cậu mà trước đây từng rất trống trải đến mức đáng thương.
Jeongguk nghĩ có thể chính đêm mà cậu gặp được Taehyung chính là định mệnh. Thì có lẽ cậu đã một lí do để cậu ra khỏi nhà lúc đó.
Ngủ với nhau thì sẽ có một số chuyện mà hai người sẽ không thể giấu với người còn lại được, ví như cơn ác mộng cứ bấu víu lấy Taehyung hằng đêm chẳng hạn, nó diễn ra nhiều đến mức Jeongguk để ý đến chuyện khi anh vẫn cứ ngủ ở ghế thay vì ngủ ở trên giường nhưng cậu không biết phải mở lời ra làm sao để không làm Taehyung cảm thấy khó chịu hay làm anh như đang bị soi mói đời tư vậy đấy.
Mặc dù mỗi lần nói chuyện đó thì cũng không làm cho Jeongguk thấy phiền lòng lắm nhưng mà nó lại làm cho cậu thấy buồn bởi khi nói đến chuyện của anh, anh lại luống cuống tay chân, chắc hẳn rất là bối rối và có phần sợ hãi và cậu cảm thấy thật tệ khi bản thân không làm gì cả.
Nhưng bây giờ, cậu không thể yên giấc khi rõ ràng biết rằng nằm cạnh cậu là một Taehyung đang phải trải qua những đêm mất ngủ.
Vậy nên lần tới khi chuyện lại xảy ra, cậu quyết định sẽ làm một chuyện gì đó ; bởi làm cái gì đó còn tốt hơn nằm yên không làm gì cả.
Khi đó, đã một vài tuần trôi qua thì chuyện mới tái diễn; bởi những cơn ác mộng của Taehyung cứ lác đác có vậy, đôi lúc diễn ra hằng đêm đôi lúc lại không hề có một ác mộng nào cả.
Đêm ngày hôm đó, cậu choàng tỉnh dậy, lúc đầu có chút bối rối, tự hỏi tại sao cậu lại tỉnh dậy khi đang ngủ rất ngon và khi cậu cảm nhận được Taehyung đang nằm bên cạnh mình, vẫn tư thế đó khi lần đầu tìm thấy anh, và lần này anh tự ôm lấy bản thân mình, hai cánh tay mảnh khảnh của anh quấn quanh đầu gối.
Nín thở, cậu có thể nghe những tiếng nức nở lặng lẽ yếu ớt nơi Taehyung làm cho cơ thể anh cảm thấy đau đớn.
Mặc dù thấy hơi lảo đảo nhưng cậu cũng đã tỉnh giấc hẳn, Jeongguk ngồi dậy khi lưng tựa vào đầu giường và xích lại gần Taehyung, một tay cứ ngập ngùng mà đặt lên cơ thể đang run lẩy bẩy của anh.
"Taehyung à ?" cậu hỏi, lo lắng hiện rõ trong câu nói.
Taehyung không trả lời cậu và Jeongguk đã nghĩ rằng chắc anh không nghe thấy cậu nói gì nếu như anh không tự khép mình, nắm chặt đùi hơn khi anh cuộn mình lại thành một cục nhỏ xíu xiu.
"Taehyung." Jeongguk nói lại một lần nữa, nhưng hơi chần chừ một chút, giống như cậu không còn chắc về chuyện này hay không nữa, giống như có lẽ đây không phải là cách tốt nhất để làm chuyện này. "Anh nè, anh có thể em nói được không anh ơi ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
trans;;; sweet fangs
Fanfictionwritten by tristement (ao3) translation by liz. Jeongguk bất ngờ với việc, là một ma cà rồng, răng nanh của Taehyung lại nhỏ đến như vậy. hay: Taehyung là một ma cà rồng, Jeongguk là một con người, họ đáng lẽ ra đã không gặp nhau nhưng họ đã làm v...