tình yêu tuổi học trò là thứ trong trẻo, đẹp đẽ nhất. tựa như những bông hoa tươi thắm nở trong tim mỗi người vậy. nhưng thứ tình cảm của cậu lại không như vậy, thứ tình cảm ấy dơ bẩn đáng khinh ghét và đáng lẽ không nên tồn tại thì tốt hơn.
cậu là nam nhưng lại yêu thầm người đồng học nam của mình. người ấy cười rất đẹp, lại tốt bụng và học tốt, jungkook cũng biết vậy nên thỉnh thoảng cũng hay nhờ người ấy giúp đỡ. đôi lúc thấy bản thân mình thật tì tiện nhưng chỉ cần được ngắm nhìn người cười, cậu có thế nào cũng làm được."tớ rất thích cà phê đen!"
"nó rất đắng mà?"
"ừ vậy nên mới có cảm giác như mình đang sống vậy!"
người từng nói với jungkook như thế. cậu ngồi yên tĩnh đưa mắt nhìn quán cà phê của mình. không gian ấm cúng cùng với được bao quanh bởi mùi cà phê thơm nồng là thứ mà người rất thích. jungkook lại cười tự giễu. cũng đã 10 năm rồi kể từ khi hắn ra đi. 10 năm, thời gian không quá lâu cũng không quá dài, đủ để ta có thế giũ bỏ lấy những thứ trước đây ngỡ như không thể. như việc trước đây jungkook muốn mình trở thành một vận động viên nhưng giờ đây đã không còn quan trọng nữa, cậu vì người, thay đổi cả ước mơ của mình. cũng là vì người mà trong 10 năm qua, chưa năm nào cậu có thể vui vẻ. thứ tình cảm dơ bẩn ấy tưởng như chỉ là một ngọn cỏ dại trong vườn hoa khoe sắc, nhưng nó lại trỗi dậy, mạnh mẽ như một cây cổ thụ cắm sâu vào tâm hồn non nớt của jeon jungkook.
cậu với người đã từng hứa sẽ đậu chung một trường đại học nhưng không ai trong hai người là giữ được lời hứa đó. người cũng hứa sẽ hát một bài dành riêng cho cậu nhưng cũng chẳng làm.
đêm trước ngày thi đại học, cậu và người đã ngồi cùng nhau trong thư viện trường. cùng ngân nga rồi cùng tâm sự, và cũng ở đây cậu đã nói ra lòng mình. hắn chỉ cười không nói gì. cả hai đều im lặng.
"taehyung- taehyung cậu ấy đang ở đâu? tại sao lại bỏ lỡ cuộc thi này?" cậu như hoảng loạn túm lấy tay đồng học.
cậu còn nhớ rõ lời nói của đồng học khi ấy, lời nói đâm xuyên trái tim cậu mà có lẽ cả đời jeon jungkook cũng không thể quên được.
"taehyung đi du học rồi!"
khuấy nhẹ cốc cà phê đen trước mặt. khói cùng mùi hương tỏa ra nghi ngút. jungkook hớp một ngụm. vị đắng này thật khiến người ta chán ghét nhưng cũng quyến rũ lạ kì. là cảm giác được sống. người đã nói vậy mà.
jungkook khóc đến không còn gì rơi ra được nữa.
đêm đó cậu đã nói với bố.
"bố, con là đồng tình!"
hiện tại bố cậu đang nằm ở bệnh viện thở máy. jungkook thở dài, nếu năm ấy cậu không nói ra thì có phải bây giờ bố có thể khỏe mạnh mà sống với cậu không? tại sao có thể quên mất bản thân mình mang trong người thứ tình cảm dơ bẩn đến mức nào.
cũng cảm thấy bản thân khi xưa thật mạnh mẽ và đây hi vọng. bây giờ, jungkook đến cả nghĩ cũng không nghĩ nữa. cậu đã bỏ cuộc, lời hứa năm nào tưởng như không bao giờ thực hiện được, nhưng không.
