Chương 10

7.1K 858 43
                                    

Ngày hôm sau Lâm Phong căn thời gian đến studio rất đúng giờ, vừa vặn gặp phải liên hoan của đoàn làm phim, thấy Lâm Phong là bạn tốt của Vương Nhất Bác, dứt khoát để Lâm Phong và Vương Nhất Bác ngồi cùng với nhau.

Nếu như chỉ là như vậy thì cũng không có gì, nhưng nếu là liên hoan, hai vị diễn viên chính đương nhiên phải ngồi cùng nhau, bởi vậy hiện trường sắp xếp chỗ ngồi là Tiêu Chiến ngồi sát bên Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ngồi sát bên Lâm Phong.

A Nhạc trông thấy chỗ ngồi này, đầu tiên nhìn Vương Nhất Bác bị kẹp một chút, sau đó lại nhìn Tiêu Chiến ngồi ở bên trái Vương Nhất Bác một chút, cuối cùng nhìn Lâm Phong ngồi ở bên phải Vương Nhất Bác một chút, bụm mặt cảm thán đây quả thật là một Tu La tràng siêu cấp vô địch nhân gian.

Vương Nhất Bác không cảm thấy không đúng chỗ nào, Tiêu Chiến cảm khái mình có thể ship cp ở khoảng cách gần, Lâm Phong thì hận không thể lấy đầu đập đất, chết tươi tại chỗ, lặng lẽ kéo tay áo Vương Nhất Bác một chút, "Trước khi tôi đến sao cậu không nói cho tôi biết là nhóm các cậu muốn liên hoan! Con mẹ nó ngồi chỗ ma quỷ gì đây?"

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Lâm Phong, "Lâm đại soái ca, cậu bình tĩnh một chút, tôi cũng là mới biết được, tôi bảo cậu đặt trước tiểu long khảm là buổi chiều mà."

"Cậu nợ tôi hơi nhiều rồi đấy, Tu La tràng này ở lâu một giây sống ít đi một năm." Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi.

"Được được được, cậu nói cái gì chính là cái đó." Vương Nhất Bác rõ ràng không muốn tốn miệng lưỡi nhiều, Chiến ca của hắn đang ngồi ở bên trái hắn, thật sự không rảnh phản ứng với Lâm Phong.

"Có vợ quên cha." Lâm Phong liếc mắt.

Vương Nhất Bác không để ý tới Lâm Phong, chuyên chú nhìn chằm chằm Tiêu Chiến thưởng thức. Một bên nhìn còn một bên cảm khái, ánh mắt của mình thật sự là quá tốt, người đẹp mắt như vậy tính cách lại tốt như thế, trừ độ cp não ra quả thực không có khuyết điểm.

Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào mình, đỡ trán một cái, nhỏ giọng nhắc nhở, "Hôm nay không phải là em muốn thổ lộ với Lâm Phong sao, coi như xấu hổ cũng không thể một mực nhìn chằm chằm anh như thế được, em tìm Lâm Phong trò chuyện đi."

". . . . . . Mố?" Vương Nhất Bác nghẹn họng, "Em không muốn nhìn Lâm Phong."

Lâm Phong tai thính nghe được, trong lòng oán thầm: Cnm Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến trừng mắt với Vương Nhất Bác, hạ giọng, "Em như thế này làm sao truy được lão bà! Phải có tiền đồ."

". . . . . . Anh . . . . . . " Vương Nhất Bác đột nhiên không biết nên nói thế nào, dứt khoát nghiêng đầu sang chỗ khác, "Lâm Phong, tán gẫu không."

Lâm Phong cho hắn một sắc mặt không tốt, "Không phải cậu vừa mới nói không muốn nhìn tôi sao."

"Chiến ca của tôi hy vọng tôi nhìn cậu, tôi thỏa mãn anh ấy."

"Một chữ liền cút, tôi chỉ nói một lần."

Dừng lại để ăn cơm trưa, thể xác tinh thần của Lâm Phong đều mệt mỏi.

[Bác Quân Nhất Tiêu] Vương thế tử sập nhà rồi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ