《Wait》

1.3K 119 7
                                    

•W - Waft: thoảng qua, lướt qua

Andrew mười năm trước so với mười năm sau vẫn không quá khác biệt. Căn bệnh bạch tạng và sự miệt thị từ người đời đã luôn khiến anh luôn xanh xao, gầy gò và ốm yếu. Nếu Andrew năm hai mươi tuổi nhận lời mời đến trang viên Oletus với hy vọng tìm được một người thấu hiểu mình sau nhiều năm cô độc lẻ loi làm Người Gác mộ thì Andrew năm mười tuổi lại chỉ mong tìm được một người bạn.

Đối với kẻ mang theo tín ngưỡng như Andrew, Chúa luôn là nơi để anh tâm sự cũng như bày tỏ niềm ước nguyện nhỏ nhoi của mình. Chúa sẽ từ phía trên mà nhìn xuống, xem xét xem đứa trẻ này có xứng đáng được nhận lấy điều nó muốn hay không.

"Ta làm bạn chứ?" Bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm mang theo thiện ý đưa ra trước mặt Andrew như ánh sáng cuối đường hầm.

"Cậu không sợ hãi tôi sao? Tôi là quái vật đó." Tóc trắng cùng con ngươi mang sắc đỏ hồng, một căn bệnh hiếm gặp nhưng nhận thức lại bị lệch lạc đi do những lời nói vô tâm của  bạn bè đồng trang lứa và người lớn, Andrew cố tự bảo vệ chính mình khỏi thứ tia sáng lóe lên rồi vụt tắt này.

"Quái vật? Trông cậu rất bình thường mà." Cậu bé nhỏ nhắn đáng yêu với chiếc răng khểnh nhọn như răng nanh mỉm cười đầy tinh nghịch

Thứ tình bạn mỏng manh thoáng qua này cứ thế mà tạo nên. Dẫu mọi thứ rồi sẽ kết thúc khi mặt trời lặn khuất sau những dãy núi, Andrew vẫn muốn tận hưởng cho trọn hết thứ cảm giác khoan khoái đầy lạ thường này.

Tình bạn một ngày, liền để trong lòng mười năm.

•A - Abnormal: bất thường, dị thường.

Trang viên lại vươn tay thu nhận những con cừu non lạc bầy đáng thương, miếng giẻ rách dưới chân cái xã hội thối nát này. Một lần rồi lại một lần, lần này là một Tù nhân.

Đến trang viên cùng chứng bệnh rối loạn lưỡng cực, mái tóc nâu rối bù được buộc lên được một đuôi tóc nhỏ, phần mái dài che khuất đi một phần khuôn mặt, khóe miệng luôn nhếch cao tạo thành một nụ cười rộng để lộ chiếc răng nanh nhọn đầy tinh nghịch. Đồng phục tù nhân áo trắng sọc đen xen kẽ đầy cổ điển với cổ áo dựng làm lộ một phần mảng da sáng màu. Một tù nhân kiểu mẫu, có lẽ vậy. Dù gì Andrew cũng chưa từng thấy một tù nhân nào đến được tới tay anh mà còn hơi ấm.

Tiếng nói xen lẫn tiếng cười khùng khục, chào mừng đến Oletus, kẻ sống sót thứ hai mươi bảy.

_•●•_

Andrew sớm đã nhận ra bản thân ngày càng bất thường. Anh mơ thấy những ngày thuở bé, những ngày tháng phải sống dưới ánh nhìn đầy miệt thị của người đời. Đâu đó trong những giấc mơ xa xăm anh đã thấy, thấy một ngày dương quang rực rỡ soi sáng đời anh, ngày nào đó trong quá khứ mà anh đã trót lỡ quên đi.

"Này anh bạn, sốc điện chết rồi?" Thanh âm tinh nghịch vang lên bên tai khiến Andrew bình tĩnh. Vậy ra nãy giờ anh bất tỉnh vì đào nhầm trúng nguồn điện?

"Thứ này rất nguy hiểm, không nên bày biện ra lung tung."

"Nguy hiểm? Thấy nguy hiểm không biết tự né? Chẳng lẽ còn đợi tôi dắt anh đi ra rồi cho kẹo? Nực cười!"

[Identity V/AndrewLuca] 《Wait》 - HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ