Chương 37

1.1K 47 1
                                    

Simon luyến tiếc buông cậu ra, hắn phất tay cho thuộc hạ đằng sau "Đi thôi!" lúc đi ngang qua Phác Xán Liệt, anh nhếch môi "Lựa chọn tốt đấy!" Simon hừ lạnh "Tôi là vì Hiền!" rồi rời khỏi.

Trong phòng khách lúc này mọi người biết ý lui hết đi. Chỉ còn mỗi Bạch Hiền và Phác Xán Liệt. Bạch Hiền mím môi rồi nói "Tôi...lên phòng trước!" nhưng Phác Xán Liệt cũng không dễ dàng buông tha cho cậu "Khoan đã, ôm ấp nhau cho đã rồi rời đi! Cậu nghĩ đơn giản nhỉ?" nghe trong giọng anh có chút khó chịu, Bạch Hiền có hay không mỉm cười "Em mệt rồi!"

"Tôi chưa cho phép cậu nghỉ! Giờ đi dọn cả căn biệt thự này cho tôi! Bà quản gia sẽ giám sát cậu!" Anh bực bội nói

"...vâng" Giờ anh có nói gì cậu cũng chịu thôi

"Bà quản gia! Bà trông giữ cậu ta cẩn thận, không được để ai giúp cậu ta làm việc, cháu ra ngoài có việc, lúc về mà còn thấy hạt bụi nào là cả hai người cùng chuẩn bị chịu phạt đi!"

"Vâng thiếu gia!" Bà quản gia khép nép cúi người

Đợi Phác Xán Liệt rời đi, bà quản gia níu lấy tay Bạch Hiền, vẻ mặt lo lắng "Tiểu Hiền!" cậu mỉm cười vỗ vỗ bàn tay bà "Cháu không sao...giờ cháu đi dọn dẹp đây!" nhìn theo bóng cậu mà bà lắc đầu thở dài. Hai cái đứa này, thật khiến cho thân già của bà không yên nổi mà.

********************

Bar Night...

"Liệt, cậu uống ít thôi!" Mục Lâm giật lấy chai rượu còn nữa bình của Phác Xán Liệt ra. Anh khó chịu giật lại "Để tớ uống!" không khuyên được, Mục Lâm quay sang Gia Vĩnh "Vĩnh, cậu không nói được cậu ta à?" Gia Vĩnh nhún vai "Không"

"Đúng là ông trời trớ trêu thật! Biện Bạch Hiền lại là con của kẻ thù, làm sao cậu ấy có thể chịu đựng được..." Mạc Thiên thở dài

"Nhưng cũng không nên tự hành hạ bản thân mình đến thế chứ!" Mục Lâm nhăn nhó "Chỉ vì một đứa con trai! Không phải chỉ cần giết cậu ta đi là xong hả?"

"Lâm!" Gia Vĩnh và Mạc Thiên đồng thanh

Mục Lâm biết mình lỡ lời, cậu mím môi ngả ra ghế, tay rót một ly rượu, nâng lên uống.

"Đừng trách Lâm...cậu ấy nói đúng mà..." Phác Xán Liệt cười giễu "Tớ không thể xuống tay với em ấy là thật! Tớ yêu em ấy...cũng là thật!"

"Liệt..." Ba người nhìn nhau, phút chốc cả căn phòng lớn rơi vào im lặng.

"Điên thật! Người như tớ lại đi yêu một người, mà người đó lại là con của kẻ thù, các cậu thấy tức cười không? Nói là yêu nhưng lại đi hành hạ, sỉ nhục em ấy, đến bản thân tớ còn chẳng biết mình đang làm gì nữa...và nó có đúng hay không...tớ cũng chẳng biết!"

Giọng nói dường như đã ngấm men say, trở nên bi thương đến lạ lùng!

"Ngày thì hành hạ là thế nhưng đến tối đêm tớ mới có thể lén lút ôm em ấy vào lòng, đặt lên mái tóc em ấy một nụ hôn như thay lời muốn nói. Nhưng lúc nào, trên má em ấy cũng đọng lại một vết nước đã khô. Tớ biết...cứ mỗi đêm tối là em ấy lại khóc...khóc một mình...có khi đến sưng đỏ cả mắt. Đến ngày hôm sau, em ấy vẫn mỉm cười, cho rằng bản thân rất ổn rồi tiếp tục chịu đựng sự hành hạ của tớ. Em ấy đau...tớ cũng đau..."

CHANBAEK - ĐỘC SỦNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ