03

1.9K 171 1
                                    


9:00

Đi qua từng rặng từng rặng dừa, từng mảng từng mảng bóng râm cũng vụt qua trên mặt Tiêu Chiến.

Bước đi trên đường, liếc nhìn Vương Nhất Bác đang cẩn thận từng li từng tí duy trì khoảng cách một mét với anh. Cậu ấy mặc một bộ tháo thun trắng vô cùng bình thường, gần cổ áo thậm chí còn có lỗ rách, quần đen dưới thân thì đã ướt, cứ dính lên chặt chẽ như quần bơi.

Thấy anh dừng lại, Vương Nhất Bác còn cố ý lùi lại mấy bước, cũng không lên tiếng, cúi đầu, như đứa trẻ làm sai chuyện.

"Vương Nhất Bác, thật sự em đừng cách xa anh như thế nha"

"Là anh khiến em duy trì khoảng cách với anh", Vương Nhất Bác tủi thân vô cùng nói, cuối đầu nghiêng mắt nhìn anh: "Bằng không thì đừng đưa tiền."

"Em nghèo cỡ nào vậy?". Tiêu Chiến dường như cũng thấy tức cười: "Thế buổi sáng sao em chỉ lấy 1000 bath?"

Vương Nhất Bác xẹp miệng không nói, Tiêu Chiến lấy ví tiền ra lật qua lật lại, thì ra mình cũng chỉ có 5000 bath

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cậu ngoan ngoãn nhìn cá viên như cá heo nhỏ chiên bên đường, trong mặt lộ ra vẻ khát khao.

"Cho nè", Tiêu Chiến đưa ra một tờ tiền giấy cho cậu, "Muốn ăn thì mua đi"

Đúng là một đứa nhỏ, cầm lấy đồ ăn là bắt đầu vui vẻ, không những nhét đồ căng phồng má, trên mép cũng lóng lánh, còn đang dính một miếng ớt thái.

"Em bao nhiêu tuổi?"

"19"

"Thế sao em không đi học?"

"Không có tiền đó", Vương Nhất Bác dùng loại giọng điệu anh có bị ngốc không còn hỏi, Tiêu Chiến nhận lấy ánh mắt khinh thường còn cười, vừa cười vừa vuốt dọc mũi.

Tiêu Chiến cười rồi đưa khăn tay qua: "Không ăn cay, sao ở Thái Lan tiếp được."

"Không có tiền, trong nhà mua ớt không nổi", nói ra cái lý do đương nhiên, không thấy xấu hổ tí nào.

"Thế vậy đi, em cùng anh đi tìm đồ một hôm, anh bao em một ngày ba bữa được không?", lại liếc nhìn má sữa của cậu: "Còn bao đồ ăn vặt"

10:00

Vương Nhất Bác thật sự rất thông minh, cậu nói mình chưa lên cấp ba , từ 15 tuổi đã ra ngoài làm việc kiếm tiền, trong nhà chỉ có một người bà nội bị điếc, bán rau ở chợ bán thức ăn. Thế nhưng sau khi cậu hiểu tình hình của Tiêu Chiến, lập tức liệt ra mấy cái phương hướng lớn, địa chỉ, biển số xe, số nhà có liên quan với con số, thậm chí còn nghĩ đến mã số học sinh và nhân viên.

"Tìm từng cái đi, nhưng mà thật sự quá khó rồi, có thể đi hết địa chỉ cũng hết ngày hôm nay."

"Vậy cũng phải tìm" nói thì nói như thế, mắt lại đỏ lên: "Nếu tìm không xong, ngày mai lại phải làm phiền em rồi."

Ừm, Vương Nhất Bác nhìn anh không vui, lén lút liếc anh mà không biết mở miệng thế nào, thấy Tiêu Chiến nhìn qua lập tức nghiêng mặt đi, sau đó lại liếc trộm anh.

BJYX - Người yêu 24 giờ mãi mãiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ