Author: kumo1027.lofter.com
—-
1.
Thỉnh thoảng Jeongin sẽ nghĩ nếu như mình không làm thần tượng thì liệu bây giờ mình sẽ ở đâu, đang làm gì nhỉ?Có lẽ cậu đang ở Busan, hoàn thành việc học rồi tìm một công việc ổn định, có thể là làm giáo viên mầm non.
Cuộc sống ở Seoul có chút rộn ràng và bận bịu, bất tri bất giác cậu tự thấy mình đã trưởng thành hơn nhiều, có các anh làm bạn, có những khoảng thời gian hạnh phúc, vậy nhưng vẫn luôn như thiếu cái gì đó.
Cậu nghĩ, Seoul không phải nhà của mình, nhà của mình ở Busan.
2.
Thỉnh thoảng Chan sẽ nghĩ nếu như không gặp mọi người thì liệu anh có cơ hội tỏa sáng như bây giờ hay không?Có khi nào tất cả chỉ là một giấc mơ, còn anh vẫn chỉ là một cậu bé cô độc lang thang tập luyện trong công ty thôi?
Là trưởng nhóm, sau khi ra mắt, công việc của anh vô cùng bận rộn, nhưng sẽ dư ra những buổi đêm an tĩnh như thế này để anh không kìm được mà suy nghĩ lan man, cảm giác thành tựu đạt được sau gần mười năm này đều thấy quá đỗi vô thực, trong đầu lúc nào cũng thấy trống rỗng.
Anh nghĩ, Seoul không phải nhà của mình, nhà của mình ở Úc.
3.
Khi nghĩ quá nhiều, ắt sẽ xuất hiện khung cảnh khi còn làm thực tập sinh, ấy là giai đoạn vừa khổ cực nhất, nhưng cũng là khoảng thời gian liều mình nhất vì ước mơ của mình.Jeongin nhớ rõ khi đó Chan vừa đáng tin cậy vừa nghiêm khắc, anh không ngại được người khác nhờ chuyện dạy nhảy, nhưng khi nhận lời chỉ đạo rồi thì vô cùng dữ, tất cả chỉ vì sự tiến bộ của cậu. Việc gặp được leader tốt như Chan, được gia nhập vào nhóm tốt như hiện tại, Jeongin vẫn luôn cảm thấy thật biết ơn.
Có thể là khi ấy tuổi cậu còn nhỏ, trong đầu hay suy nghĩ linh tinh. Cậu nhớ nhà, nhưng nhìn vào Felix rời xa quê hương đến tận nơi này, cậu lại thấy nỗi nhớ nhà của mình chẳng đáng nhắc tới nữa; lại trưng ra gương mặt nụ cười tươi rói quen thuộc, cố gắng che đi sự khó chịu trong lòng.
Cả nhóm vẫn luôn bận rộn, Jeongin là một đứa trẻ hiểu chuyển, luôn luôn không để mình làm phiền tới những người khác, cũng chẳng để ai phải lo lắng về mình. Cậu che giấu đi những dòng nước mắt, cùng lắm là sẽ lén rơi vài ba giọt rồi mong ước chúng thay mình chảy về biển Busan, được đầu sóng vỗ nơi ấy đón lấy.
Là người anh trai đến từ phía bên kia một bờ đại dương, là người có thể nhìn thấy mọi lo lắng và cô đơn của cậu, nhẹ nhàng trấn an cậu, "Chúng ta đều đang ở một chỗ, Stray Kids chính là nhà."
Tựa mình trong lồng ngực êm ái của Chan, cậu dường như có thể cảm nhận được sự dịu dàng của toàn bộ thế gian này.
4.
Sau khi ra mắt, Jeongin có nhiều tiến bộ rõ rệt và nhanh chóng, mỗi lần xuất hiện trước ống kính là một lần lột xác, càng lúc càng xuất sắc hơn.Lần đầu tiên cậu chú ý đến Chan là vào một đêm đầu mùa đông nào đó. Khi ấy cậu mơ màng nhón đầu ngón chân băng qua hành lang như đang nhảy tap-dance đi đến nhà vệ sinh, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng để được quay về với ổ chăn ấm. Thời gian tầm 4 rưỡi sáng, có tiếng đồ khẽ rơi xuống đất, nhưng trong không gian yên tĩnh thì vẫn rất chói tai.
![](https://img.wattpad.com/cover/221001437-288-k853911.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans][JeongChan][StrayKids] Về nhà thôi
FanficBản dịch thực hiện chưa có sự đồng ý từ tác giả, vui lòng không đem đi đâu