26. Đại gia đình

840 56 2
                                    


Danh Tỉnh Nam đứng như trời trồng mặc cho tiếng xe cấp cứu vang lên ầm ĩ phía sau lưng, nàng không dám quay lại nhìn Lâm Nhã Nghiên nằm trên đống máu đỏ tươi.

- Tỉnh Nam.

Lâm Nhã Nghiên cuối cùng cũng đuổi kịp nàng, khuôn mặt nàng ửng đỏ vì mệt, lồng ngực không ngừng nhấp nhô lên xuống, khó khăn hít từng đợt khí nhỏ.

Danh Tỉnh Nam nghe giọng nói của Lâm Nhã Nghiên lập tức quay mặt lại, nhìn nàng một loạt từ trên xuống dưới rồi lên nhìn về phía sau của nàng. Nàng vẫn an toàn, còn phía sau của nàng, người bị tai nạn là một người khác.

Cảm giác như vừa được trồi lên khỏi mặt giếng tối tâm, Danh Tỉnh Nam chưa thoát khỏi sự sợ hãi nhưng khuôn miệng đã vô thức vẽ lên một nụ cười nhỏ.

- Tại sao em lại bỏ đi? – Lâm Nhã Nghiên sau khi lấy lại sức cuối cùng cũng đã có thể quở trách Danh Tỉnh Nam.

- Tôi...

- Chị đã đuổi theo em rất lâu

Lâm Nhã Nghiên đứng trước Danh Tỉnh Nam, nước mắt không ngừng rơi ra, vừa tủi thân vừa uất ức, tại sao nàng luôn là người bị bỏ lại phía sau, tại sao Danh Tỉnh Nam dù là trước đây hay bây giờ vẫn chỉ nghĩ cho bản thân của mình mà chưa từng nghĩ đến cảm giác của nàng dù chỉ một lần?

Vừa kiệt sức, vừa đau lòng, Lâm Nhã Nghiên khó khăn nói

- Ai nói chị ghét bỏ em, chị vẫn luôn ở phía sau của em, chờ đợi em, nhưng em đến một cái quay mặt cũng không dành cho chị, nếu ngày hôm nay vì đuổi theo em mà người nằm dưới mũi xe kia là chị thì có phải em mới hả dạ hay không?

Lâm Nhã Nghiên cuối cùng cũng ở trước mặt Danh Tỉnh Nam dũng cảm đay nghiến, nàng dù trong mơ cũng không nhìn thấy mình rồi một ngày sẽ có dũng khí nói ra những câu này, càng không ngờ rằng Danh Tỉnh Nam thay vì lạnh lùng, cáu gắt với nàng lại nhìn nàng thật lâu rồi đau lòng rơi nước mắt.

Lâm Nhã Nghiên chưa từng nhìn thấy Damh Tỉnh Nam khóc, dù là trong khoảnh khắc khó khăn nhất của cuộc đời, cô mạnh mẽ giống như thân cây cổ thụ, gió lay không ngã, mưa tạt không trôi. Vậy mà giờ đây bỗng dưng lại rơi nước mắt.

- Chị nói đúng, tôi là cầm thú, không xứng đáng được chị yêu thương, tôi hèn nhát không có dũng khí dừng lại đối diện với chị, tôi không dám nhìn chị, sợ chị lại vì tôi mà sinh hoảng loạn như trước. Thôi, chị bây giờ mọi thứ đều ổn là tôi vui rồi, tôi phải đi đây.

Vẫn là Danh Tỉnh Nam, nói đi là đi, rất dứt khoát.

- Danh Tỉnh Nam.

Danh Tỉnh Nam đi được đôi bước chân thì phía sau truyền đạt một loạt tiếng gọi lớn, lập tức trong lòng chấn động, đầu xoay về phía sau. Đằng sau một Lâm Nhã Nghiên là TWICE đang tiến tới.

- Em lại đi bỏ mặc chị Nhã Nghiên một lần nữa hay sao?

Du Trịnh Nghiên đút tay vào túi quần, cười cười tiến tới

- Danh Tỉnh Nam mấy hôm nay không ăn uống gì hay sao, trông gầy nhom thế, tôi nấu thịt hầm cho em ăn nhé.

Thấu Kì Sa Hạ đi đến phía sau Lâm Nhã Nghiên, ánh nhìn vui vẻ hướng về Danh Tỉnh Nam.

những ngày mưa trong tim • minayeon Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ