2.

521 73 14
                                    

Cô tính rút lui, vì cô không thể nào đối diện với người yêu cũ của mình được, nhưng nếu nói cho chính xác thì...cô không thể đối diện với người mà mình đã từng làm cô ấy tổn thương. Cô thật không thể tin, gia thế của nó lại "khủng" đến như vậy, muốn rút, cũng không còn đường lui nữa rồi. Thôi kệ, đến đâu thì đến, dù gì cũng chia tay nhau ngót nghét gần 8 năm trời rồi, mặt dày lên một chút chắc cũng ổn

Sau đó nói với vị phu nhân kia, thì cũng được quản gia sắp xếp cho ở một căn kế bên phòng tiểu thư của họ, xong thì xin họ tất cả những tư liệu mà những bác sỹ tâm lý lúc trước đã chữa trị. Người hầu đem vào mấy chồng, cao hơn cả đầu cô. Một căn bệnh thiên về tâm lý, phải tìm nguyên nhân nằm ở đâu thì mới biết cách mà chữa được. Vì thế, Hyomin dành nguyên một buổi tối để nghiên cứu, chỉ là...không gặp người đó lấy một lần

Nhưng cũng được ghê, người hầu đem đồ ăn cho tiểu thư, thì cô cũng được hưởng ké. Là đầu bếp nổi tiếng làm nên ngon ghê, ăn xong lại có sức chiến đấu tiếp với cái đống gọi là "hồ sơ bệnh án" này. Nhưng xem mãi, mắt cũng hơi mỏi, nên đành cởi cặp mắt kính ra, xoa xoa mắt cho bớt mỏi, nhưng mà là...lúc đầu trong đầu cô vô thức nhớ lại vô số hình ảnh

***

Sau ngày hôm đó, mình thật tự hào biết bao khi "săn" được "mồi ngon". Được mọi người trầm trồ, được bạn bè ganh tỵ. Họ cũng đâu quá bài xích chuyện nữ quen nữ, tại cô cũng được xem như là có chút tiếng tăm trong trường. Học giỏi, nhưng lại là "ngựa hoang", chưa thấy ai "thuần hóa" được cô gái này cả. Họ bảo với nhau rằng, Hyomin sẽ không quen ai quá 1 tháng. Và họ đang chờ xem, cô bé này sẽ "trụ" lại bao lâu

Quả nhiên, đúng là hẹn hò, nhưng hẹn hò với người này rất chán. Cứ như một cục gạch vậy, không nói gì hết. Chỉ là tan học, thì chờ cô ở cổng trường xong hai đứa cùng nhau đi về, lâu lâu cũng có đi ăn chung với nhau, nhưng xem ra thì chắc Hyomin "tự biên tự diễn". Và đương nhiên, với những con "ngựa hoang" như cô, nào có chịu được sự nhàm chán này. Cứ cho là đẹp và có chút gì đó rất ngây thơ đi, nhưng thứ cô cần là một cái gì đó "nóng bỏng" hơn một chút. Nhưng cũng ráng nhịn để quen với con bé này, vì nó vẫn còn đang hot, không muốn mình "sổng" mất "hàng ngon"

Hôm nay cũng thế, hai người dắt nhau đi ăn. Vào một cái quán, trong lúc chờ người ta dọn lên thì Hyomin cũng không nhịn được mà mở miệng

-Này! Em bị câm sao?

Người kia lắc đầu, tránh không nhìn vào mắt cô, làm cô tự cảm thấy chán nản đến cùng cực luôn rồi. Bữa ăn cũng trôi qua trong im lặng như thế, chỉ đến khi, cô chuẩn bị xách balo đi, thì bỗng người kia níu lấy ống tay áo cô, giọng cực nhỏ mà vang lên

-Em tên Jiyeon!

***

Nhớ đến đây, Hyomin bất lực đập đầu cái rầm xuống bàn. Ông quản gia đó nói, từ lúc nhỏ đến năm 18 tuổi tiểu thư bình thường lắm, bình thường cái đầu ông ấy. Lúc ấy có học về tâm lý đâu mà biết, âu cũng là cái duyên, từ chuyên khoa Nhi, rẽ cái roẹt sang chuyên khoa Tâm thần, tâm lý học luôn. Giờ nghĩ lại, chắc hồi đó người ấy cũng bị "bệnh" gì đó ít nhiều rồi, mới lầm lầm lì lì như thế, còn khiến xém chút nữa mình tưởng là bị câm cơ. Nhưng...là gì mới được?

[MINYEON]/[SHORTFIC]: NĂM LẦN NGỦ CHUNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ