[MẨU CHUYỆN SỐ 3] NGÔN NGÔN KHÓC RỒI

2.2K 169 5
                                    


Au: 君子本色i

Sau khi thông báo kết quả công diễn kết thúc, mọi người bắt đầu lục đục rời khỏi hội trường.


Dụ Ngôn lặng lẽ ngồi im tại chỗ, nhìn các bạn ngồi trước ngồi sau lần lượt rời đi, mà nàng dường như mất đi năng lượng ngày thường, đến sức lực đứng dậy còn không có.


Nàng từng không ngừng cầu nguyện, đến cả ngủ cũng mơ thấy*, muốn được thêm phiếu bầu để bảo vệ đồng đội, vậy mà lại một lần nữa mọi thứ vuột khỏi tầm tay.

(*nguyên tác là Mộng Mị Dĩ Cầu)


Nàng tự trách, trách bản thân làm chưa đủ tốt, cho nên mới không thể bảo vệ cả người mà nàng yêu thương nhất.


"Phải đi thôi" Giọng nói cực kỳ mềm mại của Tằng Khả Ny xông vào dòng cảm xúc của Dụ Ngôn.


Dụ Ngôn lấy lại tinh thần, nhìn sang Tằng Khả Ny miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trong nháy mắt lại rũ xuống, chậm rãi thu hồi ánh mắt.


Tại sao lại nói chuyện với nàng bằng một giọng ôn nhu như thế? Chị ấy rõ ràng cũng không làm gì ....


Dụ Ngôn chậm rãi đứng lên, dừng ngay tại chỗ, muốn nói với người bên cạnh một câu cùng đi đi, nhưng những lời ấy cứ mắc lại trong cuống họng không thể thoát ra.


Tằng Khả Ny nhìn Dụ Ngôn đứng dậy, vội vã đứng lên theo.


Cô có thể cảm nhận được trạng thái hiện tại của Dụ Ngôn. Đứa nhỏ này, ít tuổi hơn cô, nhưng lại là người có ý nguyện thắng thua và tinh thần trách nhiệm rất cao. Cô sợ rằng hai lần đả kích liên tiếp sẽ làm hao mòn đi ngạo khí của em ấy mất.


Cô biết nếu bây giờ nói ra những lời an ủi là không công bằng với sự khổ sở cùng tự trách trong đáy lòng Dụ Ngôn, có thể làm, chỉ là lặng lẽ bầu bạn cùng nàng.


Cô muốn nắm lấy tay Dụ Ngôn, nhưng cô không chạm đến lòng bàn tay ấm áp kia.


Bàn tay mà Tằng Khả Ny muốn nắm chặt, trong khoảnh khắc sắp chạm đến, như một cơn gió lướt qua khỏi tay cô.


Chủ nhân của nó đi mất rồi.


Tằng Khả Ny nhìn bóng lưng bé nhỏ của Dụ Ngôn rời đi, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.


Trên đường trở về ký túc xá, Tằng Khả Ny chỉ thoáng thất thần có một chút, cái người cô luôn lo lắng treo ở đầu trái tim đã không thấy bóng dáng đâu.


"Cậu có nhìn thấy Dụ Ngôn đâu không?" Cô rảo nhanh thêm mấy bước, không ngừng hỏi những người gặp được trên đường về.

[Edit][TXCB2] Những mẩu truyện nhỏ của Dụ Ngôn và Tằng Khả NyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ