Chương 5: Áp bức

5 0 0
                                    

Nam nhân vạm vỡ đó tên là Dương Lâm.

Ta theo hắn đến một nơi mang tên Tùy An Đường, là tàn dư còn sót lại sau khi người từng là Hộ quốc công thần của Đại Hòa bị giết bỏ, nói một cách ngắn gọn, khu vực này chính là hội tụ của bọn loạn đảng.

Đây chỉ là một chi nhánh nhỏ của họ, Đường chủ tên Hà An, Dương Lâm là huynh trưởng kết nghĩa của hắn.

Dương Lâm là người rất tốt, sau khi hỏi han sự tình của ta xong liền cho ta ở lại.

Ngày hôm sau, ta hay tin cửu tộc nhà ta bị giết sạch không còn một mạng, chỉ có mình ta sống sót.

Ta theo Dương Lâm tới bãi tha ma nhận thi thể cha mẹ, tỷ tỷ và Bảo Nhi về an táng, đầu họ quả thực tách khỏi cơ thể để lộ hẳn một lỗ hổng, hai mắt họ nhắm nghiền vì sợ hãi.

Bạch Ngân của ngày trước cũng đã theo cả nhà xuống suối vàng rồi.

Ta đứng trước nhà chính xem họ luyện võ, võ nghệ là cách tốt nhất bảo vệ bản thân.

Tại đây, người bọn họ thu nhận phần lớn đều là những người bị bức hại, ý chí báo thù sôi sục mãnh liệt.

Ta đứng bên quan sát hồi lâu, Dương Lâm ở cạnh nói: "Có muốn qua đó thử một chút không?" Ta nghĩ một lát, liền gật đầu.

Họ múa một bộ kiếm pháp mà theo họ nói là cực kỳ đơn giản, nhưng đường kiếm của họ quá nhanh nên sau khi thực hiện xong, ta còn chẳng nhìn rõ họ xuất chiêu hay thu chiêu thế nào. Họ đưa kiếm cho ta, kiếm thì không nặng lắm, nhưng ta vừa vung tay đã quẳng bay cả kiếm, làm mọi người cười phá lên.

Ngọn lửa xấu hổ lập tức nướng chín gương mặt ta.

Chắc họ nghĩ ta là đứa vừa đần vừa ngốc, chỉ biết hầu hạ người khác thôi.

Ta liền nhặt kiếm lên, định cố gắng múa lại một lần nữa, nhưng lần này lúc hai tay cầm kiếm xoay quanh, ta bị kiếm lôi theo quay vòng đến chóng cả mặt rồi lao người về phía trước.

Dương Lâm đỡ lấy ta, ban đầu hắn cũng cười ha ha, nhưng nhìn thấy ta hắn chợt ngừng lại. Có lẽ sự căm giận trong mắt ta hiển hiện quá rõ ràng.

Họ thu kiếm lại: "Ngươi vẫn chưa thích hợp với việc luyện kiếm."

Ánh chiều tà buông xuống, sắp tới giờ ăn cơm.

Bọn họ ai nấy đều lắc đầu cười cợt, từng người lần lượt quay về.

Dương Lâm nói: "Đi ăn cơm trước đã."

Đến nơi ăn cơm, ta lại một mình ra ngoài. Ta bẻ một cành cây trong sân khua khoắng lung tung, mặc dù tưởng tượng ra tư thế luyện kiếm của họ, nhưng ta vĩnh viễn không tài nào thể hiện ra được uy lực mạnh mẽ giống như thế.

Dương Lâm đứng một bên quan sát hồi lâu, lên tiếng: "Đừng luyện nữa."

Ta dừng động tác nhưng không đáp lời hắn.

Hắn đi tới: "Ngươi đã mười sáu tuổi rồi, họ đều luyện tập từ nhỏ, bây giờ ngươi luyện cũng chẳng thể đuổi kịp họ. Huống hồ ngươi là thân nữ nhi, luyện võ là việc của nam nhân."

Thật ra ta cũng không biết mình luyện võ là vì cái gì, ta vẫn chưa có gan muốn giết sạch họ để báo thù. Tuy không hề sợ hãi, song ta cũng không thích mấy trò tàn sát đẫm máu đó.

Ta lúc nào cũng nghĩ đến những xác chết lạnh cóng xám ngoét, nhớ đến lỗ hổng đẫm máu sau khi đầu lìa khỏi xác.

Dương Lâm nói: "Thế này đi, mấy ngày nữa ta phải ra ngoài xử lý công chuyện. Ngươi cứ ở lại đây. Ta dạy ngươi mấy chiêu phòng thân, đủ để bảo vệ mình là được."

Giọng hắn rất chân thành, đó là người đã cứu ta, là người duy nhất đối tốt với ta.

Ta gật đầu.

Hắn chỉ dạy ta có ba chiêu phòng thân, chậm rãi thực hiện cho ta xem. "Gáy, mắt, yết hầu, hạ bộ, huyệt thái dương, đây là những vị trí khá yếu ớt trên cơ thể. Nếu có kẻ bất ngờ tấn công ngươi, tốt nhất ngươi hãy tấn công vào những vị trí đó. Chiêu này gọi là 'Vung tay đón gió'."

Hắn làm cho ta xem: "Đã nắm được chưa?"

Quả là vô cùng đơn giản, ta thử làm theo những gì hắn nói, hắn sửa tư thế của ta một chút, thấy ta luyện tạm ổn, bèn nói: "Ngươi tấn công ta đi."

Ta ngơ ngác vì chiêu "Vung tay đón gió" hắn vừa dạy mình chỉ tấn công vào hai vị trí: Sườn và hông.

"Không sao, đến đây."

Ta quay người, cùi chỏ tay phải thụi vào sườn hắn, lập tức bị hắn chặn lại, tay trái liền phản công, đồng thời nhân cơ hội đá vào hông hắn, hắn lại một tay giữ chặt chân ta.

Đau quá đi mất!

"Vị trí không chuẩn, dùng lực quá yếu." Vốn dĩ hắn đang chỉ bảo cho ta, bỗng nhiên lại buông ra: "Làm ngươi đau à? Xin lỗi, xưa nay ta quen mạnh tay như vậy rồi."

Ta đi cà nhắc ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, xoa bóp cẳng chân.

Hắn lại gần, có chút áy náy, mãi sau mới nói: "Quay về xoa rượu thuốc thì không việc gì đâu."

Ta nghĩ thầm, lơ ngơ bị hắn túm chân đã đau thế này, nếu mấy ngày trước lao vào bước đường thịt nát xương tan, lúc đại đao chém lìa thân thể có phải càng đau hơn không? Thì ra con người yếu đuối vậy đó, có thể bị tổn thương dễ như trở bàn tay.

"Về sau chỉ cần ngươi chăm chỉ luyện tập những chiêu thức này, làm nhiều sẽ quen, quen dần sẽ giỏi."

Ta nhớ vừa nãy hắn nói mình phải đi xử lý công chuyện: "Ngươi phải rời khỏi đây à?"

Hắn gật đầu.

"Rất nguy hiểm?"

Hắn sững người, rồi cười đáp: "Không sao."

Trả Ta Kiếp Này (Thiên Tình Hữu Phong)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ