Ngang qua thế giới của em

64 4 0
                                    

Khởi đầu của câu chuyện luôn là như vậy;
đột ngột không kịp chuẩn bị, lại vừa hay gặp mặt;
Đoạn kết của câu chuyện luôn là như vậy;
hoa nở hai đóa, mỗi người một nơi.

Hy vọng và bi thường đều là một luồng ánh sáng.

Vào những ngày thời tiết xấu, tôi lại lôi những vết rách trong tim ra, tỉ mỉ khâu lại, vì người ấy ở trong đó, rất có thể sẽ bị ướt mưa.

Khi đang đau lòng, dù bạn có đi đến đâu bầu trời dường như cũng đều nhạt nhòa nước mắt.

Có nhiều thứ tuy chẳng đáng tiền nhưng chúng ta không nỡ bỏ đi, nếu không tìm thấy chúng, chúng ta còn phát sốt không yên.

Có những thứ xứng đáng để bạn đánh đổi cả mạng sống của mình, nhưng tuyệt đối không phải là: thất tình, đua xe, phẫu thuật thẩm mỹ, làm mất hợp đồng và không bao giờ mong muốn được "thể hiện" một điều gì đó trong suốt cuộc đời.

Bởi vì, từ nhiều năm tháng trước, chúng ta từng khao khát được ôm trọn thế giới của một người, nhưng đến cuối cùng, lại chỉ “đi ngang qua” họ.

Tôi sẽ hứa hẹn rất nhiều nhưng chẳng mấy lúc giữ được lời hứa. Chúng ta sẽ đối mặt với nhau để rồi chọn đi về phía không nhau mãi mãi.

Chúng ta sẽ sóng vai, sẽ lạc mất nhau. Em sẽ khóc và mỗi giọt nước mắt của em đều đốt cháy da thịt tôi.

Tôi ngồi xuống tựa lưng vào gốc cây, nắng mùa xuân rực rỡ trên đầu, ký ứa tựa những tia sáng chếch nghiêng, len lỏi giữa vòm lá, rớt xuống đầy mặt đất.

Dù ai nói lời thật lòng, ai nói câu giả dối, đều chỉ là mảnh giấy ghi nhớ của năm tháng mà thôi.

Mọi người vẫn bảo thứ có được dễ dàng, ta thường không trân trọng. Thực ra không hẳn, càng dễ dàng có được ta càng sợ đánh mất.

Trên chuyến tàu bốn mùa ấy, nếu như em phải xuống trước, xin đừng đánh thức khi tôi vờ say giấc, hãy để tôi được ngủ yên cho đến trạm cuối cùng, và tự ru mình rằng, tôi không hề hay biết em đã bỏ đi.

Ký ức của con người giống như một tòa thành, thời gian phủ rêu lên mọi hình khối và sa mạc hóa hết thảy cao ốc, đường phố. Nếu không đi tiếp, bạn sẽ bị vùi lấp trong cát bụi. Bởi vậy, dù nước mắt chứa chan, dù không thôi ngoảnh lại, chúng ta vẫn buộc phải nhấn bước.

Trích DẫnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ