Ngày 7 tháng 5....
Trời mùa hè nóng nực ai ai cũng đều tìm chỗ tránh nhưng đâu đó trong một khu trung tâm thành phố to lớn vẫn có một chàng trai, thân người mảnh khảnh bước đi trên tay là một xấp giấy quảng cáo.
Trần Khánh Vịnh, chàng trai 18 tuổi. Cái tuổi đáng lẽ ra phải đang ở lớp ở trường. Cậu 18 tuổi thì phải đi làm nghề phát tờ rơi. Kiếm vài đồng bạc lẻ sinh sống qua ngày. Bởi vì cậu không có ba mẹ.
Cậu lớn lên ở cuối chợ. Mọi người đều thương chàng trai hiền lành này. Cứ tưởng cả cuộc đời này cậu sẽ mãi chôn vùi trong sự cô đơn, nghèo hèn...nhưng người tính không bằng trời tính. Ông trời đã cho cậu gặp được anh.Tiếng bánh xe thắng gấp trên đường làm cho Khánh Vịnh suýt tí bị dọa đến chết. Cậu ngã xuống đường, chỉ còn vài centi nữa thôi cậu đã bị nằm gọn dưới gầm chiếc xe kia rồi.
Người tài xế già mở cửa xe leo xuống hớt ha hớt hải chạy đến đỡ cậu đứng lên. Tay và chân của cậu đều đã bị xước và rơm rớm máu. Người xung quanh hiếu kỳ dừng lại xem nhưng không một ai đến đỡ cậu hay hỏi thăm.
- Cậu có sao không? Chàng trai trẻ, lão già ta có mắt như mù đã dọa cậu sợ rồi.
Khánh Vịnh phủi phủi bụi trên người rồi lại lắc đầu.
- Dạ cháu không sao...ông không cần phải lo, cháu không có ăn vạ gì đâu ạ! Lỗi là ở cháu không nhìn đường. Cháu xin lỗi...
Người phụ nữ ngồi trong xe cũng mở cửa leo xuống. Cách ăn mặc của bà đúng không phải là người tầm thường. Sang trọng quý phái như thế này lần đầu tiên Khánh Vịnh nhìn thấy.
- Chàng trai, cậu ổn chứ. Hay cậu theo tôi về nhà. Tôi có bác sĩ riêng, có thể giúp cậu kiểm tra.
Không chờ Khánh Vịnh có cơ hội từ chối. Người phụ nữ liền ngăn lời nói của cậu lại.
- Đó chỉ là thứ chúng tôi nên làm. Cậu yên tâm tôi sẽ không để cậu thiệt thòi đâu.
Vội chạy kéo tay Khánh Vịnh leo lên xe. Mọi người xung quanh vội tảng ra cho chiếc xe rời đi.
Đi một đoạn đường khá xa, cậu ngồi trên xe có hơi lo lắng. Cậu nhìn những tờ rơi trên tay, còn rất nhiều. Nếu không phát hết thì sẽ không có tiền..
Nhìn thấy cậu lo lắng rồi lại nhìn như tờ rơi trên tay cậu. Người phụ nữ kia cũng đoán được phần nào về gia cảnh của cậu.- Không cần phải lo lắng. Chúng tôi sẽ đền tiền cho buổi làm hôm nay của cậu. Những tờ rơi đó, tôi sẽ mua lại cậu đồng ý không?
Theo lời đề nghị của bà. Khánh Vịnh cũng có hơi do dự. Nhưng nghĩ đến cảnh ba hàng cá đang cần tiền để chữa bệnh. Cậu đành nhắm mắt đồng ý.
Cậu gật đầu, người phụ nữ ấy hài lòng mỉm cười. Lấy những tờ rơi đó, mở cửa xe tiện tay vứt ra. Rồi lại lấy trong bóp ra một số tiền đưa đến tay của cậu.
- Đây là tiền lương hôm nay của cậu. Và đừng lo lắng gì cả.
Đúng là đừng bao giờ dạy người giàu cách sài tiền. Khánh Vịnh cầm tiền trên tay, tim thì đập như muốn rơi khỏi lồng ngực. Bao nhiêu đây tiền dư sức để lo cho ca phẫu thuật của ba hàng cá.
Do dự một hồi, Khánh Vịnh cũng im lặng. Cậu vứt bỏ cái tôi của mình mà cầm tiền, miễn là cứu được ba. Cậu có quỳ lạy van xin hay bị chà đạp cậu cũng cam lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
「 𝓜𝓮𝔀𝓖𝓾𝓵𝓯 」- Người Chồng Điên
Random" Cảm ơn anh...đã là Trịnh Xuân Miêu của em !!! " By : Nam HunHan Couple Mew Suppasit × Gulf Kanawut Tên Việt hóa Trịnh Xuân Miêu × Trần Khánh Vịnh.