Chapter 6

1.3K 119 10
                                    

Mấy tháng trời, sáng thì bị hăm dọa. Tối thì nằm mơ thấy ác mộng. Khánh Vịnh càng ngày càng xuống sắc tiều tụy đi thấy rõ.
Ai nấy cũng lo lắng cho cậu. Bữa ăn nào cũng có những món bổ dưỡng nhưng mà cậu cũng không ăn được nhiều.

Người lo lắng nhất chính là Xuân Miêu, thấy vợ mình cứ buồn rầu anh lại sợ. Anh sợ cậu rời bỏ anh mà đi, vẻ ngoài xinh đẹp của cậu đã không còn nữa rồi.

Sau bữa ăn trưa, Khánh Vịnh ngồi thẫn thờ ở ghế đá trong vườn. Xuân Miêu tìm kiếm một hồi cũng thấy cậu.

- Bé !!! Anh lo cho bé lắm, bé cố gắng ăn uống nghỉ ngơi thật tốt nhé.

Thấy được sự chân thành của anh. Khánh Vịnh cũng gật đầu cho có. Cậu rất mệt mỏi, áp lực điểm số rồi bây giờ thêm một tên khủng bố tinh thần của mình.
Một lần rồi thêm một lần nữa cậu rơi nước mắt. Cậu sợ mình chưa già đã phải chết đi, sợ rằng sẽ bỏ lại Xuân Miêu một mình. Sợ anh cô đơn nhưng cậu thực sự rất sợ.

- Em xin lỗi...đã làm anh phải lo lắng rồi. Em ước gì chúng ta chỉ là người dưng, anh sẽ không phải bận lòng vì em. Em chỉ ước mình đừng yêu anh, rồi sẽ lặng lẽ ra đi. Anh sẽ không phải đau lòng...

Nước mắt cậu rơi ướt đẫm khuôn mặt của cậu. Anh vội vàng lau đi nước mắt. Mỉm cười chua xót mà lòng quặn thắt.

- Miêu chưa từng hối hận khi cưới bé về làm vợ. Chúng ta hãy cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn này. Giờ thì bé theo anh, anh cho bé xem một thứ này, chính tay anh chuẩn bị cho bé đó.

Xuân Miêu cõng cậu trên lưng. Đôi mắt cậu chứa đầy nỗi buồn. Vùi đầu vào lưng anh vì nơi này cho cậu cảm giác an toàn.
Đến nơi mà Xuân Miêu nói. Anh mở cửa, bên trong tối đen như mực. Bước vào phía trong đặt Khánh Vịnh ngồi xuống ghế. Anh đưa tay bật công tắc điện. Một điều bất ngờ xuất hiện trước mắt cậu.

- Cái này....cái này...

Ánh đèn sáng lên, trong căn phòng là những bức ảnh mà Xuân Miêu và Khánh Vịnh đã chụp chung với nhau. Có cả những bức tranh được chính tay anh vẽ lại.

- Anh đã phải dùng rất nhiều thời gian để làm cho bé. Anh muốn những kỉ niệm đẹp của chúng ta sẽ mãi mãi tồn tại. Chỉ hai chúng ta biết....

Nhận lấy cái ôm của Xuân Miêu. Cậu ôm anh chặt, chỉ muốn ôm chặt lấy anh không bao giờ buông nữa.

- Em biết không anh vừa đi kiểm tra sức khỏe về. Bác sĩ nói bệnh tình của anh đang tiến triển rất tốt. Anh sẽ phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ...nhỏ xíu à !!

- Anh sẽ hồi phục lại trí nhớ. Rồi....rồi những kí ức về em, anh sẽ quên tất cả đúng không?

Xuân Miêu khẽ lắc đầu rồi lại đặt lên trán cậu một nụ hôn an ủi.

- Anh làm sao có thể quên em khi những kỉ niệm đẹp giữa anh và em đang hiện diện ở đây. Trần Khánh Vịnh....em biết không, cả cuộc đời này anh sai lầm chỉ có hai lần. Đó là trong quá khứ anh đã chọn nhầm người....người đó khi thấy anh trở nên như thế này liền phủi tay bỏ anh. Sai lầm thứ hai là để em chịu thiệt thòi quá nhiều....

「 𝓜𝓮𝔀𝓖𝓾𝓵𝓯 」- Người Chồng Điên Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ