"Không còn cách nào khác sao? Triệu buộc phải đi sao? Không thể bên cạnh em nữa sao?" – Mắt Duyên rưng rưng.
"Không được khóc, chúng ta phải nên chúc mừng cho nhau chứ, Hoa hậu tương lai của chị, hứa với chị rằng em phải sống thật tốt, được không?" – Triệu áp bàn tay lên gương mặt Duyên, cố nở một nụ cười.
"Em... em..." – Cảm xúc rối bời khiến Duyên không nói nên lời.
"Hai đứa, xuống ăn cơm đi!" – Mẹ Duyên ở dưới nhà gọi lên.
"Triệu xuống trước đi, em rửa mặt rồi xuống sau."
Sau khi Triệu đi ra khỏi phòng, Duyên ngồi tựa lưng vào cánh cửa nhắm mắt lại cho những giọt nước mắt ùa xuống.
"Triệu à! Em không muốn xa Triệu đâu."
Đảo mắt nhìn căn phòng, lòng trống rỗng khi nghĩ đến việc từ mai sẽ không còn bóng dáng của Triệu nữa. Bỗng Duyên dừng lại ở con lật đật trên kệ sách từ lâu đã không chú ý tới, là con lật đật của bà tặng năm xưa khi còn học cấp 1.
"Cháu ngoan, bà mong cháu sẽ như con lật đật này, không bao giờ gục ngã dù cho bất cứ sóng gió nào xô ngã."
"Hay quá, bà ơi cháu nhất định sẽ như thế, bà hãy tin cháu nhé!"
Duyên ngước mặt lên, quệt nước mắt đi và nở một nụ cười.
"Vậy là mai cháu đi thật rồi sao?" – Mẹ Duyên hỏi.
"Vâng ạ!"
"Ừ, Duyên sẽ ổn thôi, cháu đừng lo lắng, con bé dần rồi cũng sẽ quen."
"Cháu cũng nghĩ như vậy!"
"Ai rồi đều phải trở về nơi mình thuộc về thôi." – Bố Duyên hớp một ít nước trong cốc.
"Duyên! Con ngồi vào đây đi, ngồi cạnh Triệu này!" – Mẹ Duyên nói khi nhìn thấy Duyên bước đến.
Duyên tự nhủ rằng phải vui vẻ cho mọi người thấy mình không sao và để Triệu có thể yên tâm mà trở về.
Ăn uống rồi cả nhà xem ti vi trò chuyện với nhau đến giờ đi ngủ thì ai về phòng nấy.
Triệu Duyên nằm mãi mà vẫn không ngủ được, nhưng cả hai cũng chẳng nói lời nào.
"Khó ngủ quá nhỉ?" - Duyên lên tiếng chấm dứt chuỗi im lặng.
"Ừm. Hay là chúng ta đi dạo đi!" – Triệu đề nghị.
"Được đó, mình đi thôi!"
Hai người cùng nhau ra bãi đất trống gần nhà, trên đường Triệu ngậm ngùi đi sau đưa ánh mắt buồn bã nhìn mãi phía sau lưng của Duyên.
"Ngồi đây đi Triệu!" – Duyên chỉ tay vào cái xích đu đằng kia.
"Ừm!"
"Trăng hôm nay đẹp thật!" – Duyên nhìn lên bầu trời.
"Mùa hè chỉ có giấc này là mát mẻ thôi!" – Triệu đung đưa đôi chân.
"Năm ấy Triệu cũng đến vào mùa hè nhỉ?"
"Đúng rồi!"
"So với em lúc đó thì bây giờ đã khá lên rất nhiều. Tất cả là nhờ Triệu đấy!"

BẠN ĐANG ĐỌC
[FimFic] TriệuDuyên - Tạm biệt Kỳ Duyên!
FanficTriệu thấy không? Là tự em, là tự em có thể làm được đấy! Vậy là Triệu có thể yên tâm mà trở về rồi!