Rum #4: Xin Hôn

100 4 0
                                    

Cô gái thức giấc trong êm ái và làn thơm tho của tinh dầu oải hương. Mất một lúc, thần trí cô mới gom đủ minh mẫn để xác định được mình đang nằm trên giường khách sạn năm sao. Nghe tiếng ghi-ta tưng tưng vọng từ phòng khách, cô khẽ khàng rời giường, đến nép sát bên cửa. Cô im lặng ngắm cậu thiếu niên ngồi trên sô-pha. Cậu vùi đầu vào các bản nhạc, miệng lẩm nhẩm hát, tay gảy nhẹ dây đàn. Thi thoảng cậu dừng lại, hí hoáy ghi chép, bôi xóa, hoàn toàn chìm sâu vào thế giới trầm bổng của riêng mình.


“Cậu làm gì mà giàu thế?” – Cô gái đặt tách cà phê bốc khói trước mặt cậu thiếu niên và ngồi xuống chiếc sô-pha đối diện. Cô thích thú lún thân sâu vào chiếc ghế êm như bông.

“Tôi sáng tác, nhưng chưa có bài hát nào được phổ biến. Như chị ngày xưa, tôi cũng đang là trainee.” – Cậu thiếu niên đặt cây đàn sang bên, nâng tách cà phê lên mũi hít hà.

“Tôi xin vào chung công ty cậu được không? Trainee công ty tôi ở phòng ký túc xá tầm trung thôi, không được phục vụ năm sao.” – Mắt cô gái hau háu, giọng ganh tị.

“Tôi là em trai của chủ công ty, đối đãi phải khác. Tất cả trainee đều ở ký túc xá ở Việt Nam, còn tôi được gửi sang Bangkok đào tạo, là con át chủ bài bí mật.” – Cậu thiếu niên cười khẩy, rồi từ tốn nhấp từng ngụm cà phê. Ánh mắt đong chặt tâm sự. – “Ai cũng bảo tôi rất tài năng. Từ khi quyết định chọn âm nhạc làm con đường, tôi đã được đào tạo bởi những tên tuổi lừng lẫy, được vạch sẵn một lối trơn tru. Tôi chưa từng nếm khó khăn, chưa vã một giọt mồ hôi, chưa chịu dù chỉ một vết xước. Liệu tôi có làm được không? Liệu tôi thực tài, hay đấy chỉ là lời xu nịnh rót vào tai anh tôi? Sợ hãi và hoang mang khiến tôi không viết được nhạc, lâu rồi không ra được một bài mà bản thân ưng ý.”

Cô gái cứ nhìn thẳng vào cậu thiếu niên và mỉm cười.

“Không, không, không!” – Cậu gục mặt vào đôi bàn tay để mở, rồi bật thẳng người dậy. Nét mặt và giọng nói tóe lửa. – “Tôi phải làm được! Tôi đầy tài năng, tôi sẽ sáng tạo ra âm nhạc của riêng mình. Vương quốc của riêng tôi. Một ngày, rất gần thôi, tôi sẽ là ông hoàng nhạc Việt. Còn cao hơn thế nữa!”

“Woaaa!! Quả thật kỳ lạ!” – Cô gái thích thú cười lớn, tay vỗ bốp bốp. – “Một nghệ sĩ sặc toan tính. Rất trái khoáy và độc đáo. Nhưng nhớ rằng, người nghệ sĩ, tâm hồn cần tự do.” – Cô gái bỗng chốc hóa buồn bã. – “Thầy đã dạy tôi như thế, ở buổi thứ hai của khóa huấn luyện. Tôi nhớ như in những gì người ta dạy, từng giọt mồ hôi, từng đêm khổ luyện. Rồi tôi vất bỏ tất, chạy theo ái tình.”

“Chị làm lại được mà. Nhìn chị không ai bảo 21 tuổi, bảo trẻ hơn tôi còn tin được.” – Nụ cười của cậu thiếu niên rất ấm. Rồi cậu thở dài. – “Tôi hâm mộ chị đấy. Chị có được tình yêu và làm tất cả cho nó. Tình yêu là nguồn cảm hứng sáng tạo nghệ thuật vô tận. Yêu là thế nào? Nhớ một người là thế nào? Chuỗi cảm giác đính kèm theo tình yêu là thế nào? Tôi chưa yêu bao giờ. Tôi đã cố nhưng trước bao cô gái, tim tôi chưa từng đổi nhịp. Tôi cũng thử tìm đến các chàng trai đẹp đẽ và giàu cảm hứng, nhưng kết quả vẫn là con số 0. Những ca từ yêu đương của tôi sáo rỗng và hời hợt. Nó không chạm được đến tim tôi thì làm sao lay động ai khác.”

“Đối tượng yêu đâu nhất thiết phải là con người?! Yêu cuộc sống, yêu thiên nhiên, yêu những ngày nắng và mưa, yêu đóa hoa đang nở…”

“Tôi đã quá già để viết nhạc thiếu nhi!” – Cậu thiếu niên lườm cô gái một cái dài, rồi ôm lấy cây ghi-ta, gảy gảy lơ đãng vài nốt.

“Cậu đẹp trai quá, tiếc là nhỏ tuổi, không làm bạn trai tôi được.” – Cô chống cằm, nghiêng đầu ngắm cậu, khoe nụ cười trẻ con thánh thiện.

“Yêu không có rào cản. Khoảng cách bốn tuổi là bèo, tôi yêu chị nhé?” – Cậu nhếch cười, nháy mắt trêu.

“Trễ quá rồi, mai tôi về Hàn Quốc. Tôi đã đi đủ xa để quay về. Tôi sẽ làm lại từ đầu.” – Cô gái cười lớn. Giọng cười đầy tự tin, như để củng cố tinh thần chính mình.

Cậu thiếu niên không nói gì, chỉ nhìn cô gái. Nụ cười của cô rất dễ thương. Đôi lúm đồng tiền duyên dáng càng khiến nó vạn phần dễ thương. Nụ cười như đóa hướng dương, bơm một luồng sức lực dồi dào vào thân thể cậu. Tự nhiên cậu chắc mẩm rằng mình rồi sẽ yêu một cô gái có nụ cười tỏa sáng.

“Tôi hôn chị một cái được không?” – Cậu bẽn lẽn đề nghị, rồi nhanh chóng nói thêm để cô không phản đối. – “Hôn nhẹ lên môi thôi. Môi chị rất đẹp, tôi muốn nụ hôn đầu của mình với đôi môi đẹp như thế. Tôi sẽ không động tay động chân gì đâu. Một nụ hôn đổi một đêm ở khách sạn năm sao, đồng ý không?”

“Cậu chắc mình muốn theo đuổi âm nhạc chứ? Tôi thấy cậu hợp làm con buôn hơn.” – Cô gái lại cười lớn, rồi cô lắc đầu.

Rum <3Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ