Hồi 14 : Nước mắt

1.9K 96 18
                                    

" Em muốn kiếp sau được làm chiếc nhẫn , hay quyển sách để có thể bên anh lâu hơn."

Chính Quốc đóng sầm cửa , không nói một câu , chạy một mạch nhanh lên phòng , nằm úp mặt trên gối khóc .
Bản thân thấy mình thật tệ hại , tệ đến mức không chấp nhận được , tay lại đưa lên bứt tóc như một thói quen khó bỏ , là gì nhỉ , chứng tự huỷ bản thân ?
Họ nói , những người bị hội chứng này luôn tự làm đau mình , nhưng lại không hề muốn chết , vậy cậu là mức nặng hơn sao ? Bởi Chính Quốc đã nghĩ đến cái chết , không thường xuyên , nhưng đa phần là có . Hồi bé còn không biết chết là gì , lớn hơn một chút bị ngã đã thấy rất đau rồi nên sợ cái chết vô cùng , hiện tại thì khác , bản thân trải qua nhiều chuyện còn đau khổ hơn cái chết nữa , nên chết cũng chỉ là theo lẽ tự nhiên .
Chính Quốc mắt mũi tèm lem , tay quệt quệt , lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Chí Mẫn .

" Chí Mẫn , tớ xin lỗi , là do tâm trạng vốn không tốt , thực sự xin lỗi cậu nhiều . "

Chí Mẫn trả lời lại ngay sau đó .

" Không sao đâu , cậu đừng buồn nữa , tớ không để tâm đâu Chính Quốc , mai tớ lại đón cậu nhé . "

" Được , mai tớ sẽ đợi trước cửa nhà . "

Chính Quốc trong giây lát nước mắt chảy nhiều hơn , nhưng tâm trạng lại cảm thấy tốt hơn , ông trời vẫn thương cậu , bởi đã đưa Chí Mẫn tới với cậu .
____________________
Tại Hưởng đứng từ ban công phòng nhìn sang tầng hai nhà đối diện , đèn đã tắt từ lâu , nhưng có lẽ chủ nhân của nó thì chưa ngủ .
Tại Hưởng thở một hơi dài , bản thân cũng chẳng hiểu nổi cảm xúc . Dường như chính anh cũng cảm nhận được cách đối xử trên mức bạn bè của Chính Quốc .
Hồi nhỏ còn hứa lớn lên sẽ cưới nhau nữa , bây giờ thấy thật kì quặc , bất giác cười một cái .
Một tin nhắn đến :

" Cậu ngủ chưa ? "

" Tớ chưa , sao cậu còn chưa ngủ 😡 ? "

" Tớ bận nghĩ đến cậu đó . "

" Cậu đúng là 🥺 "

" Sắp tới sinh nhật tớ rồi , muốn đi đâu đó ăn không ? "

" Đi đâu cũng được hết . "

Tại Hưởng đắm chìm trong thế giới của anh , và Hiểu Chi . Chuyện ban nãy được gạt qua một bên , hiện tại trước mắt là Hiểu Chi , tương lai cũng là Hiểu Chi .

Sáng , Chính Quốc dậy từ sớm , tối qua ngủ chẳng được ngon , liên tục bị giật mình mà dạy . Bố đã rời nhà từ sớm , không để lại lí do , trên mặt bàn có tờ tiền mệnh giá lớn , bên cạnh là giấy nhớ " Cầm lấy , tiền tiêu của mày trong tháng tới . "
Có nghĩa là từ trước tới nay bố vẫn luôn quan tâm tới cậu , chỉ là bây giờ rõ rệt hơn .
Nếu theo như chỉ định của bác sĩ , sau một tháng phải tái khám , nhưng đã hơn một tháng , tiền khám có thể kiếm ở đâu ra . 
Chính Quốc tính tới việc sẽ xin làm thêm ở tạp hoá mới mở gần trường .

Chí Mẫn sau một đêm đã khác hoàn toàn , cậu ấy nhuộm lại tóc màu nâu sẫm , không còn là màu nâu nhạt nữa , ánh mắt vẫn vui vẻ , nhưng nụ cười thì có phần gượng gạo .

" Chính Quốc , đi thôi . "

" Chính Quốc , không được đi . "

Cửa nhà đối diện mở ra kéo theo tiếng " Két " dài , Tại Hưởng bước ra , giọng nói trầm hơn mọi khi , ánh mắt nghiêm nghị hướng về Chính Quốc .

" Tại Hưởng.."

" Không được đi . "

" Anh muốn đánh nhau sao ? "

" Cả hai người , làm ơn dừng lại đi ! "

Chính Quốc hét lên , gân cổ cũng nổi hết lên .
Chí Mẫn tay đã cuộn sẵn thành nắm đấm , thấy Chính Quốc lên tiếng lại thả lỏng ra . Nắm lấy cổ tay Chính Quốc toan kéo đi thì bị một lực khác giữ lại . Tay còn lại Tại Hưởng đang nắm chặt , Chí Mẫn nhíu mày .

" Chị Hiểu Chi đợi anh ở trường đó , đừng phí thời gian ở đây nữa ! "

" Hôm nay tôi muốn đi cùng Chính Quốc , tôi có chuyện cần nói . "

" Còn tôi đã hẹn trước với cậu ấy từ tối qua rồi ."

" Chí Mẫn...Cậu tới trường trước được không , tớ xin lỗi , chiều nay tớ sẽ đi với cậu sau . "

Tại Hưởng thì đưa ra bộ mặt đắc thắng , còn Chí Mẫn lại có phần hụt hẫng , sau cùng cậu vẫn không phải người Chính Quốc yêu .

" Cảm ơn , cậu đi được rồi . "

Tại Hưởng kéo mạnh Chính Quốc gần lại mình , tay Chí Mẫn cũng buông ra , cậu chỉ cười nhẹ một cái , rồi lên xe ngay .
Chính Quốc khó xử , mặt cúi gằm xuống .

" Anh bảo có chuyện muốn nói ? "

" Anh và Hiểu Chi chính thức quen nhau rồi . "

" Sao phải nói với em ? "

" Vì em là một người bạn rất quan trọng của anh ."

" Chỉ có vậy mà anh nhất quyết giữ em lại ? "

" Anh cũng muốn em tránh xa Chí Mẫn ra , cậu ấy.."

" Em đã nói lần trước rồi , nếu em bỏ rơi Chí Mẫn , em cũng sẽ chẳng còn ai bên cạnh , cậu ấy vẫn là người bạn tốt nhất của em . "

" Còn anh ? Anh không tốt bằng Chí Mẫn sao ? "

" Có , nhưng là trước đây , em nhớ ra hôm nay phải trực nhật , em đi trước . "

Chính Quốc nói xong , cả hai tai đỏ ửng , chạy vụt đi , đến khi khuất hẳn một đoạn xa , mới bật khóc .
Tại Hưởng thông báo tin đó cho cậu , có phải là muốn cậu khóc nhiều hơn ? Vì những ngày tháng vừa qua , cậu đã quá cứng rắn ?
Chính Quốc khóc nấc lên , rồi lại dùng tay quệt mạnh , cũng gần tới trường rồi , nếu cứ vậy sẽ bị để ý . Càng cố nén khóc , các cơn nấc ngắn lại càng dồn dập , Chính Quốc thở dài trấn tĩnh bản thân , dùng tay chỉnh cho tóc phủ gần kín mắt .
Phần Tại Hưởng , anh nhận ra phần ích kỉ trong mình , rồi lại nghĩ rằng sao Chính Quốc lại ngốc nghếch như vậy , rồi oán trách bản thân chưa thể chu đáo với cậu hơn .

( Hi mọi người ^^ mình đã quay trở lại trường học rồi và giờ lịch dồn dập quá , nên các chap sẽ ra muộn và thưa hơn🥺 nhưng mng cũng đừng vì vậy mà bỏ mình nhá , mình sẽ cho ra full bộ này , và đang om thêm 2 siêu phẩm nữa , cùng đón đợi nhé !💜 )

[ Ngược  ] Được , nghe theo anh !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ