Nhiều năm về trước tại một thành phố Arabia, có một cậu bé được gọi là Aladdin. Cậu sống với mẹ mình trong một căn nhà nhỏ gần chợ, và họ rất nghèo. Mẹ của Aladdin làm việc cả ngày, và thỉnh thoảng cả nửa buổi tối nhưng Aladdin không bao giờ giúp bà ấy.
Cậu là một đứa trẻ lười biếng và không hề thích làm việc. Cậu ta chỉ muốn chơi mọi lúc. Mỗi buổi sáng cậu chạy băng qua mọi con đường ở chợ. Ở đó, cậu nói, cười và chơi đùa với bạn bè mình cả ngày. Sau đó và buổi chiều cậu trở về nhà và ăn tối.
Và mỗi tối mẹ cậu nói với cậu: "Oh, Aladdin, Aladdin! Con là một đứa trẻ lười biếng, chẳng có gì tốt! Khi nào thì con mới chịu làm một công việc nào đó, con trai ta?"
Nhưng Aladdin không bao giờ lắng nghe mẹ cậu.
Một ngày nọ ở chợ có một người đàn ông lớn tuổi với chiếc áo choàng dài màu đen. Aladdin không nhìn thấy ông ta, nhưng người đàn ông đó thì dõi theo cậu một cách cẩn thận. Một vài phút sau người đàn ông tiến tới chỗ quầy bán cam và hỏi: "Thằng bé mặc áo khoác xanh – nó là ai?"
"Aladdin con trai của Mustafa" là câu trả lời.
Người đàn ông bỏ đi. "Phải", ông ta nói nhỏ. "Phải, là thằng nhóc đó. Đúng là cái tên đó, và đúng là người cha đó".
Sau đó ông ta gọi Aladdin: "Nhóc! Tới đây một chút. Có phải tên nhóc là Aladdin? Aladdin con trai của Mustafa?"
Aladdin rời khỏi các bạn mình và tới chỗ người đàn ông lớn tuổi. "Phải" cậu nói " Tôi là Aladdin, con trai của Mustafa. Nhưng cha tôi đã mất rồi. Ông ấy mấy năm năm trước."
"Chết!" Người đàn ông lớn tuổi thốt lên. "Ôi không!" Ông ta vùi mặt vào đôi bàn tay và bật khóc.
"Tại sao ông lại khóc?" Aladdin hỏi "Ông biết cha tôi à?"
Người đàn ông ngước nhìn " Mustafa chính là anh trai ta!" ông ấy nói " Ta muốn gặp lại anh ấy lần nữa, và giờ nhóc nói ta rằng anh ấy đã chết. Ôi hôm nay không phải là một ngày tốt đẹp đối với ta!". Sau đó ông ta đặt tay lên vai Aladdin. " Nhưng đây là con của anh trai ta, và ta có thể nhìn thấy bóng dáng anh ấy trên gương mặt của nhóc, cháu của ta. Aladdin ta là chú của cháu, Abanazar.
"Chú của tôi ư?" Aladdin rất ngạc nhiên " Cha tôi có em trai à? Tôi không hề biết việc đó."
"Ta đã rời đi trước khi cháu được sinh ra, con trai à" người đàn ông nói. " Nhìn này" Ông ta lấy 10 miếng vàng ra khỏi túi mình, và đặt nó vào trong tay của Aladdin. " Về nhà với mẹ cháu và đưa số tiền này cho bà ấy. Nói với bà ấy về ta và nói rằng ' Em trai của chồng bà ấy muốn gặp bà ấy, và ông ta sẽ ghé thăm vào ngày mai."
Mười miếng vàng là rất nhiều tiền và Aladdin rất vui vẻ. Cậu chạy về nhà và đưa số vàng đó cho mẹ mình. Lúc đầu bà ta rất sợ hãi.
"Con lấy đâu ra số vàng này, Aladdin? Con đã tìm thấy nó sao? Nó không phải là tiền của chúng ta. Con nên trả lại."
"Nhưng nó là tiền của chúng ta, mẹ à" Aladdin nói. " Chú của con, em trai cha, đưa số tiền này cho chúng ta. Chú Abanazar sẽ tới đây vào ngày mai."
"Ai? Con không có người chú Abanazar nào cả."
"Nhưng ông ấy biết tên con, và tên của cha," Aladdin nói. " Và ông ấy đưa 10 miếng vàng cho con. Ông ấy rất tốt. Mẹ nên làm một bữa tối ngon lành cho ông ấy"
Ngày hôm sao Abanazar ghé thăm nhà Aladdin.
" Chị của ta!" Ông ta nói và cười. " Chị dâu yêu quý của ta! Ta rất vui khi tìm thấy chị và Aladdin."
"Ngồi xuống đi Abanazar. Chúng tôi rất vui khi thấy cậu trong căn nhà nghèo khổ này," mẹ Aladdin nói. Bà đặt thịt, cơm, và trái cây lên bàn. " Nhưng tôi không hiểu. Tại sao chồng tôi chưa bao giờ nhắc tới cậu?"
" Ta xin lỗi, chị của ta. Khi chúng ta còn trẻ, anh trai ta và ta đã không làm bạn trong suốt nhiều năm. Sau đó ta bỏ đi tới một đất nước xa xôi. Bây giờ ta đã trở thành một ông già rồi. Ta muốn được gặp lại anh mình một lần nữa và nắm tay anh ấy. Nhưng anh ấy đã mất, và ta không thể nói gì với anh ấy hay là tạm biệt với anh bây giờ."
Đôi mắt của Abanazar rơi những giọt nước mắt và mẹ của Aladdin cũng bắt đầu khóc.
" Nhưng ta lại một lần nữa ở nhà ngay bây giờ, " người đàn ông nói " Ta có thể giúp đỡ cho vợ và con trai của anh trai ta bởi vì ta là một người giàu có." Ông ta nhìn Aladdin. "Aladdin cháu của ta, công việc của cháu là gì?"
Aladdin không trả lời và gương mặt của cậu thì đỏ bừng.
"Ôi, đừng hỏi Aladdin những câu hỏi về công việc!" mẹ cậu nói "Nó chẳng bao giờ làm việc cả. Nó chơi với lũ bạn suốt cả ngày, và chỉ về nhà khi nó đã đói."
"Thôi, cháu ta, ngày mai chúng ta phải mua một chiếc áo khoác mới cho cháu. Sau đó chúng ta sẽ nói về công việc. Cháu có muốn có một của hàng trong chợ không?"
Aladdin mỉm cười "Cửa hàng," cậu nghĩ, "và mình, một chủ quầy chợ giàu có. Tại sao không?"
YOU ARE READING
Aladdin và cây đèn thần
AdventureMới dịch nên còn nhiều sơ sót. Mong mọi người góp ý