Ánh mắt

103 5 1
                                    

Đêm nay trời mưa to, mưa không ngập thành phố, nhưng lại ngập lòng người. Những hạt mưa ngoài kia là đang rơi đơn thuần hay đang khóc thay cho số phận cậu nhỉ ? . Cậu nhớ lại những gì bọn chúng đã làm với mình, cậu sợ lắm, cậu tủi lắm, ánh mắt cậu đục ngàu vì khóc, nhìn đâu cũng thấy sợ hãi, kể cả Tuấn Khải. Cậu thu chặt mình lại, 2 tay bịt lấy tai, liên tục lắc đầu run rẩy.

" Xin đừng làm vậy với tôi! Làm ơn! " cậu vừa nói vừa khóc lớn, vì lúc đó cậu quá mệt mà ngất lịm đi nên không thể nhớ nổi người này xuất hiện như thế nào.

" Lên giường nằm nghỉ đi "

Tuấn Khải đứng dậy khoanh tay nhìn cậu. Dù gì anh cũng là người cứu cậu, đáng ra ánh mắt mà anh nhận được phải là ánh mắt cảm ơn chứ không phải đọng nước, sưng đỏ như kia. Anh kìm nén nỗi tức giận, nhẹ nhàng hết có thể để nói với cậu. Thiên Tỉ không nói gì, chỉ càng ngày càng khóc to. Tuấn Khải lần này thực sự rất tức giận. Anh kéo tay cậu dậy, đẩy cậu xuống giường, mặt đối mặt. Anh trừng mắt nhìn cậu, Thiên Tỉ hoảng quá vội nén nước mắt lại.

       " Tôi đã cứu cậu, tốt nhất là nên nghe lời tôi " Anh tức giận buông ra những lời lạnh băng.

        Tuấn Khải thấy cậu không còn khóc liền buông cậu ra, đứng dậy đi thẳng ra ngoài đóng cửa phòng. Bước xuống phòng khách, anh ra lệnh cho người hầu lấy cho mình một chai rượu nặng, không cần dùng ly mà 1 hơi uống cạn. Anh không thể hiểu, chỉ mới gặp cậu 1 lần, nhưng khi nhìn cậu khóc, nhìn cậu bị người khác động tới, anh cảm thấy trong lòng nhói lên nhiều phần, cũng không thể xác định được là tình yêu hay sự thương hại. Anh mệt mỏi ngả mình xuống sofa suy nghĩ. Mưa càng ngày càng lớn, để lại đó là 2 con người bơ vơ. Tuấn Khải ngồi nghỉ 1 lúc cũng đứng dậy, mơ hồ trở về phòng. Thiên Tỉ ngủ rồi, có lẽ là mệt quá nên thiếp đi, cậu chỉ thu mình nằm gọn vào 1 góc nhỏ, bàn tay vẫn nắm chặt vạt áo, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt đã khô. Tuấn Khải đi tới, do men rượu nên anh khó có thể kiểm soát được khoảng cách giữa Thiên Tỉ và mình. Anh nằm cạnh cậu, đưa tay vòng qua eo cậu ôm chặt, rúc đầu vào hõm cổ cậu, hít lấy hương thơm làm say mê lòng người. Thiên Tỉ bỗng dưng cảm thấy trong lòng thật an toàn, thả lỏng người, đôi tay bé nhỏ không còn nằm vạt áo mà thay vào đó là nắm lấy tay Tuấn Khải. Hai người cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu. Nhưng bên cạnh đó, bên ngôi biệt thự nhỏ ở thành phố B, trong căn phòng chỉ có 1 ánh đèn mờ. Trên tay cô ta cầm tấm ảnh của 1 người đàn ông, dường như đã bị rạch mất ở phần mặt. Cô ta nhếch mép cười gian.

          " Sắp tới phân đoạn diễn của tôi rồi nhỉ "

        Sáng hôm sau, Tuấn Khải mơ màng mở mắt, nhận ra cạnh mình có chút ấm. Thì ra là cậu. Anh chợt nhận ra đêm qua anh ngủ ngon hơn mọi ngày, cũng chẳng biết vì sao, có thể là do men rượu quá nặng chăng, hay do cậu con trai này. Tuấn Khải bước xuống giường, không quên chỉnh lại chăn cho cậu rồi ra sofa ngồi. Ánh mắt luôn hướng về cậu không rời. Thiên Tỉ được 1 lúc rồi cũng mở mắt, cậu hơi động người rồi đưa tay lên dụi 2 tâm mi.

         " Tỉnh rồi ? " Tuấn Khải lạnh giọng nhưng vẫn pha chút quan tâm.

           Thiên Tỉ nghe thấy tiếng Tuấn Khải liền bật dậy, bất giác thu mình lùi về sau. Nước mắt lại tuôn ra nhưng cậu nhớ đến những gì đã xảy ra tối qua liền cắn chặt đôi môi ấy, ngăn không cho những giọt nước mắt tràn ra. Tuấn Khải đứng dậy, khoanh tay đi đến gần chỗ cậu. Anh tiến 1 bước, cậu lùi 1 bước. Cho tới cuối mép giường, cậu bất ngờ ngả người ra sau, Tuấn Khải không chậm chân mà bước tới đỡ lấy cậu, kéo sát cậu về mình. 2 người mặt đối mặt, cảm giác thật khác với đêm qua. Nếu đêm qua sợ hãi bấy nhiêu, tức giận bấy nhiêu, thì hôm nay lại có cảm giác của 1 cặp mới yêu có chút ngại ngùng, mặt ai cũng đỏ ửng. Anh rời khỏi cảm giác ấy, thả cậu xuống giường, chỉnh lại trang phục rồi nói.

[ Khải Thiên ] Bảo bối! Ngoan nàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ