Ánh đèn vàng nhạt phủ lên mấy tán cây rồi lọt thỏm xuống nền gạch tạo thành những những đốm đen trắng lấm tấm.
Gió nhẹ vờn trên những lọn tóc nâu đỏ, Dụ Ngôn xoa xoa đôi tay vào nhau hòng làm dịu bớt cái lạnh của cơn mưa đầu Hạ.
Những hạt mưa lất phất chạm vào chiếc gò má thành tú, bước chân vì thế mà cũng bắt đầu vội vã.
Ngày đầu tiên dọn vào kí túc xá một chương trình sống còn, Dụ Ngôn vẫn có chút khó thích nghi. Nàng vùi người trên chiếc giường nhỏ đến nỗi bỏ quên giờ ăn tối. Mãi đến khi chiếc bụng khe khẽ "réo" ỏm tỏi, Dụ Ngôn mới ngại ngùng mò xuống căn tin tìm chút đồ lót dạ.
Sờ chiếc bụng được lấp đầy cộng với ánh đèn lấp ló phía xa khiến Dụ Ngôn vui vẻ, cuối cùng cũng sắp đến kí túc xá, được vùi người trong chiếc chăn chẳng mấy ấm có lẽ là điều khiến nàng hạnh phúc nhất ngay lúc này.
"Tóc bị ướt một chút chờ về đến phòng phải sấy lại một chút nhưng cũng hơi muộn rồi không biết có làm ồn đến người khác. Trời ạ! mùa Hạ còn có mưa" Dụ Ngôn có chút hậm hực, nàng từng thích mùa Hạ nhưng cách mùa Hạ năm nay bắt đầu với nàng đáng ghét quá!
Cô nàng tóc đỏ suy nghĩ vẫn vơ, lòng bức bối, chân lại theo quán tính bước đều.
Người xa lạ sẽ thấy nàng lạnh nhạt kẻ thân thiết thì lắc đầu ngán ngẫm. Thỉnh thoảng, ngớ người là căn bệnh khó trị của Dụ Ngôn.
Bước chân thong thả dường như chửng lại, có gì là lạ.
Hừm! Hình như có gì vương vướng, không lẽ là áo mắc vào cành cây hay là...
Dụ Ngôn có chút hoảng...
Không! Nàng! Dụ Ngôn, tuyệt đối là người theo chủ nghĩa xã hội, bài trừ mê tín…nhưng... liếc nhìn hai hàng cây bên cạnh cộng thêm tiếng côn trùng chói tai, Dụ Ngôn có chút sợ
_Này! Bạn gì ơi!
Giọng nói khe khẽ khiến Dụ Ngôn xuýt thót tim. Nàng định chạy nhưng vạt áo phía sau dường như vẫn còn bị nắm lấy mà chân nàng...cứng đờ!
Dụ công binh trong lòng muốn khóc lớn. Ngày đầu chuyển đến kí túc xá, muộn bữa ăn lại còn bị doạ. Nàng thật là quá thê thảm rồi!
Càng nghĩ càng thấy uất ức thế là Dụ công binh mặc kệ luôn thứ gì ở phía sau, hùng hổ xoay người, dùng bộ dáng hung dữ nhất mà quát
_Dọa! Dọa cái gì mà dọa! Tôi mà sợ chắc, đừng có mà quá đáng!
Chữ "Quá Đáng" như bị khựng lại trong không trung, mưa đầu Hạ nhè nhẹ rơi trên thảm cỏ, cô gái cao cao mặt đồng phục thực tập sinh đứng đối diện nàng đang che chiếc ô trong suốt.
Một tay nàng cầm cán dù, tay kia xách một bọc đồ lớn đồng thời nhẹ kéo vạt áo thun của Dụ Ngôn, mái tóc dài quá vai bị gió thổi có chút mất trật tự nhưng vẻ ngoài nhìn chung không tệ.
Tiếng quát của Dụ Ngôn khiến người đối diện bất ngờ, nàng nhít người để tán ô chắn mưa giúp Dụ Ngôn sau đó luống cuống buông tay khỏi vạt áo của người nhìn có vẻ hơi hung dữ
BẠN ĐANG ĐỌC
THANH XUÂN CÓ BẠN 2 | ĐỘC GIA ĐỚI NGÔN | [ SERIES ]JUST A MOMENT
FanfictionNơi chứa đựng những câu chuyện nhỏ đầy đáng yêu của Đới Manh x Dụ Ngôn