Anh đóng cửa hàng bánh, chúng tôi cùng nhau đi đến một quán rượu. Dẫu biết anh là người sắp có vợ, đi cùng anh thế này quả thực không tốt. Nhưng mà.. Nốt hôm nay thôi. Tôi sẽ không chen chân vào hạnh phúc của anh ở kiếp này..
Chúng tôi tìm một góc khuất người, gọi vài chai Soju. Cứ như vậy cùng nhau trò chuyện bâng quơ một chút, đến khi trời đã thực sự khuya.
Tôi cảm thấy hình như trong lòng anh rất mệt mỏi. Thực sự cả hai đều đã có men rượu, tôi cũng tự nhiên hơn, hỏi anh:
"Jeong Goo, anh đang buồn chuyện gì sao?"
Anh bật cười ngây ngốc, không chút kiên dè nói:
"Anh thực sự rất mệt mỏi."
Anh buông ly rượu trên tay xuống, nhìn sâu vào đôi mắt của tôi. Anh nói:
"Anh không thể ở bên cạnh người mình đem lòng thích theo ý muốn của mình, còn sắp kết hôn với một người từ đầu đến cuối anh chỉ xem như một đứa em gái. Em nói xem, như vậy có mệt mỏi không?"
Vì say nên tôi thực sự không nhận thấy điểm khác lạ dù nó rõ rành rành như thế, chỉ ngẫm nghĩ lại tình huống của mình.
"Đúng vậy, chắc là rất mệt mỏi, còn rất đau khổ.. Không được ở cạnh người mình yêu.." Tôi bỗng bật khóc vì nghĩ đến chuyện của mình.
Jeong Goo bỗng hơi hoảng hốt, anh dùng bàn tay ấm áp lau đi giọt nước mắt trên má tôi. Tôi cảm thấy, dường như mắt anh cũng đã đỏ hoe.
"Em đừng khóc.. Đừng khóc.." Anh an ủi tôi, vô cùng chân thành. Anh sợ mình làm sai điều gì đó khiến tôi khóc..
Bẵng đi một lúc, anh lại nói:
"Em biết không? Từ khi em xuất hiện ở Kmie, anh cảm thấy cuộc sống của mình rất vui vẻ. Cũng cảm thấy em có gì đó rất thân thuộc, nhưng lại không biết rốt cuộc là gì.."
Tôi đã say thật rồi, bỗng dưng lại như kẻ mất trí ôm chầm lấy anh, nức nở khóc. Cứ tưởng anh sẽ một phát đẩy tôi ra, đằng này cứ như vậy lại từ từ ôm xiết tôi vào lòng, như thể về sau không còn cơ hội nữa. Cảm nhận được hơi ấm ấy, tôi mãn nguyện rồi từ từ thiếp đi trên vai anh. Rồi chẳng hay biết gì nữa.
Đó phải là một giấc mơ hay không? Dường như tôi được thả nằm xuống trên mặt giường mềm mại. Đôi môi ấm nóng nào đó ngay lập tức tiến đến quấn chặt lấy môi tôi, hôn tôi thật mãnh liệt. Mà dường như tôi cũng bất giác ôm chầm lấy người đó. Cứ như vậy, nụ hôn ngày càng sâu hơn, từ từ lướt xuống cổ, nồng nhiệt hít hà mùi hương trên cơ thể tôi. Tôi cảm nhận được từng cái cúc áo trên người bị cởi ra, bàn tay run rẩy chạm vào da thịt, nhưng tôi lại không thể khước từ. Cứ như vậy, bất giác ôm chầm lấy bờ vai trần của ai đó, mặc kệ ai đó đang làm càng, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
___
Sáng hôm sau, tôi khẽ cựa mình, cả người bỗng trở nên thật đau nhức. Tôi chau mày, từ từ mở mắt.
Biết được bản thân mình đang không mặc quần áo, tôi tỉnh cả ngủ, nhìn trên trần nhà lạ lẫm. Lại nhìn xuống vòng tay đang ôm ngang eo mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Jungkook | Tôi để lại kiếp trước một chén canh Mạnh Bà
FanfictionTôi nhớ lại kiếp trước của mình.