16

503 43 1
                                    

Ngày nhận lớp 10, Lee Donghyuck, Lee Jeno,  Mark Lee và nó được xếp ngồi chung một tổ và nhanh chóng thân thiết. Mấy đứa chơi vô tư. Donghyuck tự nhận sinh ra để tấu hài. Bọn nó gọi Lee Jeno là Lee-thiếu-muối. Mark và nó lại là một cặp vừa vặn, tuy chẳng nổi trội về bất cứ khoản nào.

Cuối năm 11, mùa thi đã ở rất gần. Dù chẳng nói ra nhưng đứa nào cũng lo lắng. Nhóm họp mặt ở nhà Donghyuck, quyết làm một bữa liên hoan ra trò mà bọn học sinh mỹ miều gọi là "giảm bớt căng thẳng trước kì thi". Năm ngoái trông các anh chị ôn thi mà sợ, trường nó thì không có, nhưng nghe trường bên kể có ông anh chẳng hiểu lúc gần thi căng thẳng thế nào mà lăn đùng ra ngất xỉu, bỏ cả thi. Bốn đứa quẩy đã đời nguyên cả ngày. Chiều muộn, tiệc tàn, cả bốn đứa lặng yên ngồi trên ban công nhìn nhau buột miệng thở dài một cái. Đã thế lại còn sắp ra trường nữa chứ.

Jeno, Donghyuck với nó ở gần nhau, xa nhất là Mark. Vì nhà cậu ấy cách nhà mấy đứa khác một quận rưỡi. Có những đêm cả nhóm đang chong đèn giải đề thi thì đùng một cái tin nhắn của Markeu bay tới: "Họp mắt gấp, chỗ sân bóng nhà Donghyuck nhá!" Thế rồi ba đứa lật đật chạy ra chỗ hẹn. Tới nơi thì thấy Mark cười như pháo rang, đôi lông mày cong lên hệt cánh hải âu: "Ăn bánh ngọt và uống trà sữa nhé mọi người, xong rồi...đi ngủ!" Đoạn cậu ấy cẩn thận dỡ mấy túi đồ to đùng từ trên xe xuống, hăm hở trải bạt caro đỏ rồi bày đồ lên đó. Cả bọn chia nhau đánh chén, ai cũng díp mắt lại vì buồn ngủ và mệt. Nó thích những khoảnh khắc cả bọn được ngồi cùng nhau, giữa những ngày nước sôi lửa bỏng như thế này, và chẳng mảy may nghĩ ngợi điều gì cả.

.

Trong nhóm, nó là đứa ít nói nhất và cũng sống nội tâm nhất. Mark bảo, con trai mà sống nội tâm với tinh tế như cậu thì sau này lấy ai, sống thế buồn lắm. Nhưng nó vẫn thích thu mình vào thế giới riêng, để chìm đắm trong những niềm vui và nỗi buồn thật trọn vẹn.

.

Một ngày cuối tháng 9, Jeno bảo đang stress và muốn rủ nó đi chơi. Cậu ấy kéo nó chạy vèo vèo qua mấy dãy bán đồ tre nứa, mua một cặp đèn lồng bằng tre rồi dúi vào tay nó:

"Đem về treo trong phòng, tí mua cho cậu cây nến thơm, thích thì thắp lên, đẹp lắm!"

Nó hơi ngạc nhiên: " Ơ. Hết mùa Trung Thu rồi mà ?"

"Vớ vẩn. Ai bảo đèn lồng chỉ dành cho mỗi mùa Trung Thu ?" Jeno cười, "Thích thì chơi mùa nào chẳng được".

"Ừ nhỉ".

Nó bảo chị bán hàng cho đổi lại màu. Một màu trắng và một màu xanh. Nó sẽ tặng Mark một cái. Lâu rồi không hẹn nhau.

Jeno lại kéo nó đi hết một vòng chợ đêm rồi mới chịu tha cho nó về. Lúc nó chuẩn bị đóng cửa, Jeno ngập ngừng định nói gì đó. Nó nheo nhéo mắt chờ đợi. Nhưng cậu ấy chỉ đưa tay lên gãi tai rồi bảo: "Ngủ ngon. Tớ về đây".

Jeno về. Nó nhướn mắt nhìn theo cái dáng ấy cho đến khi khuất hẳn. Cuối cấp, có những điều thật giản đơn trở nên khó nói lạ kì. Nó định bảo với Jeno rằng nó thèm học nhóm như ngày xưa. Ừ, bận thì bận thật. Nhưng gặp nhau rồi cùng ăn chung một bữa kem, nhâm nhi một ly cà phê, năm mười phút thôi chứ mấy. Khó khăn đến thế sao ?

-nomin- SaccharinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ