-23-

818 33 0
                                    


Dì của Chaeyoung trước kia bị tổn thương trong chuyện tình cảm nên không kết hôn, trong nhà luôn cảm thấy hơi vắng vẻ, hôm nay có thêm vài người xuất hiện, tất nhiên là vui đến mức cười hì hì:

"Yugyeom này, nếu con không bận thì ở lại ăn bữa cơm rồi về, cả Chaeyoung nữa, lâu rồi mới thấy con ghé qua."

Thấy dì của mình nhiệt tình mời mọc, Chaeyoung cũng không tiện từ chối, mà cậu bạn của cô lại càng đồng ý nhanh hơn. Hắn nhìn cô, cười nói:

"Hay để tớ ra ngoài mua lẩu về cả nhà cùng ăn?"

"Ừ, vậy cũng được. Tớ đi với cậu."

Chaeyoung cầm túi xách lên, thấy hai người rời đi, dì Chaeyoung liền gọi cháu gái mình ra chuẩn bị vật dụng để nấu lẩu, sự việc ồn ào ban nãy mà người đàn ông kia tạo ra cũng nhanh chóng chìm xuống. Hẳn là kiểm tra tài khoản ngân hàng xong rồi, thấy đã đủ hai mươi ngàn đô, cho nên ông ta không quay trở lại làm phiền bọn họ nữa.

Yugyeom nhìn hai chiếc xe trong sân, một chiếc trong đó là của Phỉ Ngạo, Pagani Huayra, giá trị vô cùng xa xỉ, một chiếc là của hắn, tất nhiên kém hơn rất nhiều, nhưng cũng thuộc hàng đắt đỏ. Hắn lại quay sang nhìn Chaeyoung dò hỏi:

"Đi xe của tớ đi?"

Thấy cô gật đầu, hắn đi đến mở cửa xe cho cô rồi tự mình ngồi xuống ghế lái. Từ sau lần họp lớp trở về thì bọn họ không còn liên lạc nữa, bởi vì hắn sợ mình làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.

Liếc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của cô, Yugyeom khẽ thở dài một hơi. Cô trở nên trầm tĩnh hơn trước kia rất nhiều, mà khí chất trên người cũng thay đổi không nhỏ, mỗi cử chỉ đều mang theo chút thành thục của phụ nữ trưởng thành. Hắn không cam tâm, nhưng có thể làm được gì? Trong lòng thoáng chồng chất một mớ cảm xúc hỗn loạn.

"Cuộc sống của cậu thế nào?" Hắn chỉnh giọng mình thấp xuống, làm như lơ đãng hỏi.

"Cũng ổn, cậu thì sao? Công việc làm ăn tốt chứ?"

Chaeyoung khẽ hỏi lại, hắn cũng chỉ đáp một tiếng rất tốt, sau đó cả hai tiếp tục im lặng. Chạy một lúc, xe dừng trước cửa siêu thị, Yugyeom định vòng qua mở cửa xe cho cô, nhưng Chaeyoung đã tự mình bước xuống, nhìn hắn nhướng mày:

"Gần đây ngày càng ra dáng đàn ông nha, ga lăng như vậy!"

"Trước kia cũng rất ga lăng mà, do cậu không chịu để ý thôi."

Yugyeom ngượng ngùng, trên khuôn đẹp trai xuất hiện một nụ cười mỉm, dáng vẻ ôn hòa tuấn tú khiến cho người đối diện cảm thấy thật dễ chịu. Hắn luôn thích mặc quần áo đơn giản, hơn nữa còn là tông lạnh, nhưng hôm nay phá lệ mặc một cái áo sơ mi đen, bớt đi chút trẻ trung năng động, nhiều thêm một phần nam tính. Chaeyoung đưa mắt nhìn qua, không khỏi chấm điểm hắn, chín trên mười chứ không đùa đâu.

Bên này Chaeyoung vừa sóng vai với Yugyeom bước chân vào siêu thị, bên kia Jimin đã nghe Chu quản gia báo cáo lại sự việc.

Trong phòng họp, người đàn ông mặc vest đen im lặng không lên tiếng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, cả người anh tản ra khí lạnh khiến cho mọi người đều bị áp lực vô hình đè ép.

"Tổng giám đốc, tôi... tôi báo cáo xong rồi." Một người khác đứng bên cạnh anh, khẽ vuốt mồ hôi nói.

"Ừ."

Jimin nhàn nhạt đáp, cũng không nói thêm cái gì, khiến cho người kia càng bất an, chân run run. Không hiểu sao giám đốc vừa nhận điện thoại xong, cả người liền trầm xuống như vậy, thật đáng sợ mà.

Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy anh nhúc nhích, tập thể nhân viên cũng ngồi im thin thít. Jimin nâng mắt lên, lạnh giọng hỏi:

"Còn có việc?"

Đại ý là, họp xong rồi, tại sao còn chưa giải tán? Vốn đã quen với tính cách quỷ dị của ông chủ, mọi người cũng không nói thêm gì, lập tức cười hề hề gom đồ đạc bỏ chạy trối chết, cứ thế, buổi họp kết thúc sớm hơn bình thường rất nhiều. Lúc đi ra ngoài, có người không nhịn được thắc mắc:

"Rốt cuộc là chuyện gì? Sao tôi có cảm giác ngài ấy không vui?"

"Chuyện của cấp trên, cậu muốn biết? Không cần việc nữa à?"

Park Chaeyoung, em đừng hòng chạy -minchae-cvNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ