Xa lộ liên tiểu bang bảy mươi sáu đã bắt đầu trở nên ảm đạm mặc dù mới qua chưa đầy một giờ. Hiện tại đã quá nửa đêm và ánh đèn pha phản chiếu từ những vạch sơn kẻ đường là thứ duy nhất giữ cho Jaehyun tỉnh táo. Đã quá muộn để lái xe trên đường cao tốc vào lúc này thế nhưng Jaehyun chẳng mấy quan tâm, hắn ở đây, với những chiếc túi nhồi nhét lộn xộn và tiếng nhạc ồn ào bên tai. Hắn tức giận và kiệt quệ, nhưng ít nhất, Jaehyun biết ơn vì bầu trời đêm vẫn mang không khí mát mẻ dù là ngay giữa mùa hè. Hắn không chắc hắn có thể chịu đựng cái nóng ngột ngạt của ngày hè thêm một giây nào nữa.
Hắn lái xe thẳng về hướng Tây, trong một nỗ lực tuyệt vọng để tránh xa khỏi sự phản bội đang đeo bám hắn. Thung lũng Appalachian cứ thế vụt ngang qua ô cửa kính, đường hầm lại nối tiếp đường hầm, chỉ còn những tia sáng trắng le lói trong màn đêm dày đặc. Hắn chẳng biết mình phải đi đến đâu, bởi thực tế mà nói chẳng có nơi nào cho Jaehyun đến cả. Nhưng sao cũng được, đều tốt hơn ở nhà.
Jaehyun bắt gặp một ai đó trên đường và có cảm giác như đây là người đầu tiên mà hắn nhìn thấy sau nhiều ngày ròng rã. Có vẻ anh ta đang trông chờ vào một chuyến quá giang và Jaehyun cảm thấy mình buộc phải dừng xe lại vì chết tiệt, hắn chẳng còn gì để mất cả. Bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên tiếng rít chói tai và người kia trượt vào ghế dành cho khách. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo thun và gai ốc đã nổi đầy cánh tay. "Xin chào, tôi là Ten", anh ta nói với chất giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào trong khi quăng chiếc balo của mình xuống ghế sau.
Jaehyun cảm thấy đây không giống như một cuộc trò chuyện và hắn hài lòng với suy nghĩ rằng có thể thả anh chàng này ở bất cứ nơi nào anh ta muốn và tiếp tục chuyến đi của mình.
"Anh muốn đi đâu?" Jaehyun hỏi
"Bất cứ đâu, cho đến chừng nào mà cậu muốn thả tôi xuống."
Jaehyun đột nhiên cảm thấy giận dữ và cáu kỉnh dù chẳng bởi lý do gì. Hắn tiếp tục nhấn ga, lấy lại tốc độ trước đó và ánh sáng chớp nhoáng phản chiếu lên những tấm biển báo cứ thế lướt ngang qua cửa xe. Ten nhìn chằm chằm ra bên ngoài, sự căng thẳng hiện rõ trên nét mặt. "Cậu định sẽ đi đến đâu?" Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
"Tôi không rõ."
"Cậu tên là gì?"
"Jaehyun."
"Cậu từ đâu đến?"
"Điều đó có quan trọng không?" Jaehyun trả lời, có chút bức bội. Khoảng tĩnh lặng giữa họ lại tiếp tục kéo dài trong suốt cả đoạn đường sau đó, từng lối ra cao tốc cứ thế bị bỏ lại phía sau. Ánh đèn từ những tấm biển quảng cáo đồ ăn nhanh và trạm xăng chiếu sáng một khoảng bên vệ đường và bóng tối của màn đêm khiến cơn buồn ngủ kéo đến. Ten đã ngủ thiếp đi trên ghế hành khách và Jaehyun cảm thấy thật ghen tị, cơ thể hắn dường như bị rút cạn hết sức lực. Mặt trời ló rạng cũng là lúc mí mắt Jaehyun chẳng còn mở nổi, hắn rẽ vào lối ra kế tiếp và dừng xe trước một dãy cửa hàng đồ ăn nhanh. Ten cựa quậy rồi mở mắt nhìn hắn.
"Chúng ta đang ở đâu thế?" Ten hỏi hắn, giọng vẫn còn ngái ngủ
"Tôi không biết nhưng tôi cần một chút cà phê." Jaehyun bước ra khỏi xe, cả người hắn uể oải như một xác sống. Ten lập tức chạy theo sau Jaehyun. Người cao hơn vẫn tiếp tục giữ im lặng, bước vào nhà hàng và gọi đồ uống. Hắn để lại Ten ở quầy thu ngân và bước vào một gian hàng khác, nhưng sau đó Ten vẫn bắt kịp và lại tiếp tục theo sau hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trans | JaeTen | Send me light
FanfictionNhững con đường dài và đông đúc, âm thanh của xe cộ vang lên inh ỏi bên tai. --- 14/07/2020