Chương 141-150

405 5 0
                                    

Tư Noãn Noãn được Lê Bá Sâm nhường phòng ngủ, cũng là phòng lớn nhất của Lê Gia, để Tư Noãn Noãn cùng Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên ngủ, còn anh thì dọn ra ngoài phòng khách ngủ.

Dọn dẹp một vài thứ ra, Tư Noãn Noãn nhìn xung quanh căn phòng mà lúc trước đêm nào cô cũng vào...

Chính là nhìn ngắm một lúc lâu, cô phát hiện, mọi thứ trong căn phòng đều rất quen thuộc, không đúng phải nói mọi thứ là những đồ dùng lúc trước của anh.

Ngay cả chiếc rèm cửa sổ phòng Lê Bá Sâm vẫn còn y nguyên, hay những vết trầy trên cánh cửa phòng cũng còn nguyên.

Bất chợt Tư Noãn Noãn lại nhớ đến câu nói ' mọi thứ trong nhà vẫn như vậy... ' mày Tư Noãn Noãn nhíu lại, đôi tay nho nhỏ của cô khẽ nắm chặt thành nắm đấm nhỏ.

Mọi thứ vẫn như trước kia... nhưng trước kia ngoài đau buồn và đau buồn ra thì còn gì đâu... à không... cũng có một vài lần ngọt ngào nhưng cũng chẳng dài lâu.

Lê Bá Sâm, rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì? Cho dù hiện tại anh thật sự đau buồn hối hận, thì có thay đổi được quá khứ không?

Tim Tư Noãn Noãn thắt chặt lại, hít một hơi sâu đứng dậy rời khỏi phòng.

- ---

Cô nhẹ nhàng bước xuống tầng, từng bước một... lại từng bước một, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh... đến khi đến dưới thì thấy hình ảnh mà không phải lúc nào cũng có thể trong thấy.

Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên đang ngồi trên tấm thảm lông lót dưới nền cùng với Lê Bá Sâm, xung quanh cả ba người có rất nhiều món đồ chơi.

Nhìn Lê Bá Sâm cười vui vẻ nói gì đó với Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên, hai bé liền cười khanh khách không dứt.

Như là thích thú. Hai bé còn không quên hôn lên má của Lê Bá Sâm.

Cả ba đang vui cười trong rất vui vẻ và ấm cúm, nhưng vì quá vui vẻ và ấm cúm nên Tư Noãn Noãn lại cảm thấy rất là đau buồn.

Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên chưa bao giờ hôn ba người ba của hai bé khi không có lí do gì... cũng có thể nói sẽ hôn nhưng không phải lúc nào cũng hôn.

Chính là Lê Bá Sâm chỉ mới gần hai bé... tính luôn hôm nay là hai ba ngày thôi mà lại hôn má một cách tự nhiên như thế, đúng thật rất khác.

Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương nghe tiếng bước chân, xoay đầu lại thì thấy Tư Noãn Noãn, mắt hai bé cười đến híp mà gọi.

" Mẹ... "

" Mẹ... "

Tư Noãn Noãn cười cười im lặng, Lê Bá Sâm ngẩng đầu nhìn Tư Noãn Noãn, cũng im lặng.

Không phải anh muốn im lặng mà bởi vì anh không biết nên nói gì cho phù hợp, sợ bản thân nói quá nhiều, hay là nói không đúng thì Tư Noãn Noãn sẽ bỏ anh mà đi thêm lần nữa.

Tư Noãn Noãn đối diện với ánh mắt của Lê Bá Sâm, không nhanh không chậm nói.

Người vợ nô lệNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ