2 Chap 1: Anh có thương em không?.

23 2 4
                                    


Cậu thích anh, thích đến nỗi quên đi những cảm giác trong lòng chỉ cong vỏn vẹn sự nhớ thương. Cái tình cảm trong lòng cậu đẹp đến nỗi thương không dám thương hết, mà nhớ cũng phải dặn lòng chút ít thôi.

Đêm qua ôm nhớ thương phiền muộn, ngày tiếp theo chỉ cần gặp, được nhìn thấy anh nở nụ cười với mình thôi thì xem như khung cảnh trước mặt kẻ dại khờ hoá màu hồng.

Có người từng hỏi liệu cái tình cảm tuổi mới lớn có phải là cảm xúc đầu đời, là do tâm sinh lí phát triển nên cứ thế mà động lòng. Còn được gọi là cảm nắng. Thật ra đó là tình cảm thực sự, chỉ là nó vội vàng nó ngây thơ đến nỗi không chút toán tính, không chút gian dối mà người đời gọi là tình yêu.

Thật ra thì loại tình cảm nào gọi trên cũng giống như nhau. Cũng là ngày đêm mong nhớ, cũng là chút xao xuyến bồi hồi, có khi đến nỗi là muốn ôm chầm lấy người trước mặt, hay là thổ lộ một chút cho người ta biết vì đâu mà mình đau lòng. Khánh Thù cũng như thế, không phải là cảm xúc đầu đời người ta hay thường gọi. Cậu thích Kim Tuấn Miên vì người đó loại người đạt đủ tiêu chuẩn của tất cả những người trên thế gian này.

Cậu nghĩ nếu mà cái ngày ấy anh chỉ vô tình lướt sang mình thì chắc có lẽ bản thân sẽ không thích anh. Nhưng cái người đó không phải tốt bụng đến mức quá đáng hay sao?. Nhưng đâu chỉ mỗi tốt bụng với một mình cậu.




Khánh Thù giương to mắt ngỡ ngàng nhìn anh, trông cậu có chút vụng về.

Tuấn Miên liền nói.
- Này, lên xe đi. Hôm nay lại bỏ lỡ xe buýt sao?.

- Vâng... Em em.
Khánh Thù ngập ngừng.

- Vậy thôi lên xe đi. anh đưa về!.

Khánh Thù ái ngại ngồi vào xe. Thấy người đó vụng về anh liền nghiên người sang đưa tay đóng của rồi sắn tiện thắt dây an toàn.
- Cuối cấp có phải là học nhiều lắm không?.

- Dạ vâng. Em tưởng xe buýt còn một chuyến nữa.

- Thì đúng là còn một chuyến nữa. Nhưng xe buýt này có 4 chỗ ngồi thôi. Hên là không hết chỗ.

Khánh Thù tỏ vẻ ngại ngùng.
- Anh... anh. Anh hôm nay đi làm về sao ạ?.

- Ừm. Vừa phải làm luận tốt nghiệp, vừa phải đi làm ở công ty mới nên cũng về trễ như em thôi.

- Em cảm ơn.

- Cảm ơn gì?. Tôi không vì em là hậu bối học chung trường thì nhất quyết không cho lên xe.
Nói rồi Tuấn Miên bật cười.

- Anh có đói bụng không?.

- Có, từ chiều đến giờ chưa ăn gì cả.

Khánh Thù kéo ra từ trong balo của mình một chiếc bánh nhỏ rồi đưa cho anh.
- Vậy anh ăn chút đi.

- Này là cảm ơn tôi sao?.

- Vâng.

- Vậy chiều nào tôi đi ngang đây thì dừng lại một chút, nếu em có về trễ thì tôi sẵn tiện cho đi nhờ. Với cả tôi không cần tốn tiền mua đồ ăn!.

ShortFic _ Những mẫu chuyện về Suho & D.O. [EXO] Where stories live. Discover now