Giá y đỏ thẫm

970 90 14
                                    

"Tiểu tân nương, tiểu tân nương xinh đẹp
Kiệu hoa đỏ lắc lư a lắc lư!

Tiểu tân nương, tiểu tân nương
xinh đẹp
Nàng đã quên ước hẹn đôi ta?

Tiểu tân nương, tiểu tân nương
xinh đẹp
Khăn voan đỏ tung bay a tung bay!

Tiểu tân nương, tiểu tân nương
xinh đẹp
Sắc đỏ là ta nhuộm cho nàng.

Tiểu tân nương, tiểu tân nương
xinh đẹp
Giá y đỏ thẫm, nàng có thích chăng?"

"Câm miệng!"

Dụ Ngôn quát khẽ, chiếc kiệu hoa chồng chềnh khiến không gian nhỏ hẹp bên trong hơi chao đảo, làm đầu óc nàng thêm quay cuồng, giọng hát văng vẳng bên tai càng thêm rõ rệt.

"Im đi Đới Manh, ngươi đã chết rồi!"

Dụ Ngôn xiết chặt lấy tấm khăn voan, làm tấm khăn vốn đã mỏng nay càng thêm nhăn nheo khó nhìn.

Một bên tấm khăn bị cơn gió vô tình lùa vào kiệu cuốn lên, làm lộ diện dung mạo người bên dưới.

Tân nương hôm nay trang điểm thật diễm lệ, nhưng thế nào cũng không che được sắc mặc trắng bệt đến khác thường của nàng lúc này.

Nàng nhắm chặt mắt, cau mày, cố gắng buộc bản thân lờ đi giọng hát quỷ dị kia.

Kẻ điên kia đã chết rồi, kẻ kia không còn có khả năng bám lấy nàng nữa, là người đã chết rồi!

Dụ Ngôn liên tục tự trấn an bản thân, nhưng dường như càng làm vậy thì nàng càng hoảng loạn.

"Tha cho ta, tha cho ta đi, làm ơn buông tha cho ta, Đới Manh!"

"Ta không có lỗi, là ngươi, tất cả là do ngươi!"

Dụ Ngôn run rẩy lẩm bẩm, móng tay bấu chặt vào da thịt đến bật máu, càng tô đậm thêm cho sắc đỏ đẹp đẽ của bộ giá y nàng mặc trên người, đỏ thẫm, đỏ đến quỷ dị.

"Tiểu nương tử, tiểu nương tử xinh đẹp!"

Bên tai vang lên giọng nói của kẻ điên kia.

"Này kẻ điên kia, ai là nương tử của ngươi chứ?"

Dụ Ngôn nghe thấy mình tức giận trả lời.

"Là nàng, là nàng a~"

"Nàng đã hứa là sẽ làm nương tử của ta cơ mà."

Kẻ kia phụng phịu phồng má, đôi mắt hơi đo đỏ nhìn nàng chăm chú, bộ dạng đáng thương mười phần.

"Ta hứa như thế khi nào? Ta chỉ bảo là nếu mà ngươi tìm được một bộ giá y đỏ thẫm, đỏ hơn tất cả những bộ mà ta đã từng thấy, thì ta mới gả cho ngươi mà thôi!"

"Được, được, tiểu nương tử nàng hứa rồi đấy nhá!"

Kẻ kia cười, nụ cười đơn thuần, nào biết người trước mặt chỉ là lấy đại một cái cớ để lừa mình mà thôi.

Kẻ ngốc đó tin thật, kẻ đó tin nàng, kẻ đó yêu nàng, yêu đến chẳng rõ đúng sai, chẳng thấy mặt trái của lòng người.

[Đới Ngôn] [Đoản] Tuỳ hứngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ