Chương 1+2

3.9K 21 0
                                    


Nàng, là một nữ sinh viên trường nữ diện mạo thực bình thường, thân thế cũng bình thường giống như bao cô gái khác đang ở độ tuổi trung học.

Nàng, không có khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng, cũng không phải loại thu hút mọi ánh nhìn của mọi người, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra vẻ thanh lệ thoát tục giàu có linh khí , nhưng nàng nhấc tay, nhấc chân cũng toát lên hơi thở cao nhã .

Gia cảnh bình thường, nàng có hai người anh trai và một chị gái, ở nhà đứng hàng bé nhất, cũng bởi vậy nên được trưởng bối sủng nịch cùng yêu thương, đương nhiên các anh trai và chị của nàng cũng đối với cô em gái nhỏ nhắn dễ thương này hết mực chở che.

Về nhân duyên giao tiếp với bên ngoài thì tốt không chỗ chê a, bởi vì nàng đối với người ngoài đều luôn luôn tốt lắm.

Cá tính ôn hòa thiện lương, là cô gái ai gặp cũng yêu, rất nhiều người đều thích làm bằng hữu cùng nàng .

Duy nhất không được hoàn mỹ là, tình yêu của nàng vẫn đều thực không thuận lợi.

Chẳng lẽ đúng như lời mà nhân gian thường nói, những gì tốt thường không đến hai lần không? Bạn bè thì rất nhiều, tình thân thì ấm áp, chỉ thiếu mỗi tình yêu.

Nàng cũng không phải là người có sở thích tình duyên khác thường, chỉ là mỗi khi có ai theo, ban đầu thì rất thuận lợi, nhưng chỉ được một tuần tìm hiểu không biết vì lí do gì lại tan rã.

Nhanh nhất vẫn là buổi sáng mới đáp ứng, buổi tối đã nói lời chia tay, làm cho nàng phi thường đã bị đả kích, trò chơi tình cảm vẫn chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc.

Đã không biết là lần thứ mấy, liền ngay cả chính nàng cũng nhớ không rõ ... ...

Cho nên không nhớ tới , nếu đây là số mệnh của nàng , nàng cũng chấp nhận , bởi vì nàng không phải là loại nữ nhân ngốc nghếch khóc lóc ủy khuất van xin tình cảm của dối phương.

Nàng có nguyên tắc chính mình , vật không phải của nàng, nàng cũng sẽ không thèm tranh giành hay cưỡng cầu mà đạt được, nàng chính là người như vậy, lấy nàng nên lấy gì đó.

Tuy nói nàng cá tính ôn nhu, không thích cùng người tranh, nhưng như thế cũng không chứng tỏ là nàng nhu nhược, nàng có cốt khí, có ngạo khí, đừng tưởng rằng bề ngoài nàng ôn hòa là dễ ăn hiếp nha! Người tốt cũng là có tính cách riêng a , nên nói là, chỉ cần là mọi người sẽ có tính cách riêng.

Nhưng bản tính của nàng không cần nàng phải bộc lộ ra bên ngoài.

" Hắc! Tiểu Linh."

Bạn tốt Trần Viện Viện của nàng kêu lên.

" Tiểu Linh?" thấy nàng vẫn nhìn ngoài cửa sổ như cũ, không phản ứng.

Lần này Trần Viện Viện trực tiếp động thủ dùng sức lay động thân thể của nàng, nàng mới đột nhiên hoàn hồn.

" Nha? Bạn gọi mình sao?" Nàng, tên là Dạ Thủy Linh, ngay tại thời buổi khoa học hiện đại phát triển như thế này, mà cái tên của nàng xem như thực đặc biệt lại thực cổ điển , mà bằng hữu của nàng đều quen gọi nàng là Tiểu Linh.

" Mình không phải gọi mẹ bạn!nếu không chắc bạn không thấy ai đang đứng trước mặt bạn đâu nhỉ?" Thấy nàng vẫn nhìn ngoài cửa sổ, kêu nàng vài tiếng cũng không có phản ứng.

" a...... Ha ha......" Dạ Thủy Linh ngượng ngùng cười hai tiếng.

" Bạn đang phát cái gì ngốc a?!" Thấy gần đây cô bạn này dường như hồn không ở trong thể xác mà cứ lơ lửng đâu đâu a.

" Ác, không có cái gì đâu!" Nàng cũng không biết vừa mới ở hoảng thần cái gì, có thể là bởi vì chuyện cảm tình đi......

" Rốt cuộc là bạn đã xảy ra chuyện gì? Thấy bạn gần đây thường hay như vậy, là vì chuyện bạn trai sao?" Bạn tốt lo lắng hỏi," Hay là buổi tối không ngủ được phải không?" Bởi vì quầng đen dưới mắt của nàng càng ngày càng nặng .

" Ừm, chắc là không ngủ được rồi! Luôn luôn chỉ tại giấc mộng......" Nhất tưởng đến hình ảnh trong mộng , làm nàng có chút sự khó thở.

" Chỉ mộng? Là mộng gì a? "Trần Viện Viện tò mò hỏi.

Đối với câu hỏi của bạn tốt , nhưng chuyện như thế này làm sao nàng có thể nói thành lời? Nói nàng gần đây đều nằm thấy mộng xuân, nên mới đi học muộn? Không, nàng nói không nên lời, chuyện thẹn thùng như thế nàng tuyệt đối nói không nên lời.

" A.... Cũng không quan trọng lắm đâu! Sau khi rời giường mình đã quên." Nàng vòng vo kiếm cớ.

Dạ Thủy Linh nói lung tung nhìn Trần Viện Viện bài ra một cái lí do sứt sẹo.
___________________________________________

Chương 2

" À! Mình nhớ rồi, mình có quen một lão sư đối với giải mộng rất lợi hại a! Nếu bạn muốn, mình sẽ mang bạn đến đó!"

" Ừm...... Được." Dạ Thủy Linh vẻ mặt xấu hổ miễn cưỡng nhìn bạn tốt nở nụ cười gượng.

Đúng lúc này, một người bạn thân khác của các nàng, Hồng Thiên Thiên từ cửa phòng học chạy vào.

" Viện Viện! Ta đã hẹn với bọn họ xong, bọn họ đều nói không thành vấn đề, bạn nói với Tiểu Linh chưa?"Thiên Thiên hai tay phủ ở trên đùi, hổn hển hỏi.

" A! Mình quên mất." thật là, vốn dĩ là muốn nói chuyện với Tiểu Linh, lại bàn sang giấc mộng nên quên mất.

" Rống! Bạn đang làm gì thế!" mọi người đã chuẩn bị xong hết, nhưng Viện Viện lại không nói với Tiểu Linh .

" Chuyện gì vậy?" Thấy các nàng ấy dường như muốn nói chuyện gì với nàng,nàng liền mở miệng hỏi trước .

" Ác! Chính là a! Cuối tuần này, bọn mình có hẹn với các anh sinh viên ở trường cao đẳng, muốn đi dạo trên bờ biển, đi cùng nha!"Hồng Thiên Thiên rõ ràng tự mình nói thì tốt hơn, nhờ Viện Viện chỉ làm cho nàng thêm lo lắng, vòng vo đông tây rồi lại quên mất.

Dạ Thủy Linh nghe xong không nhịn được nhíu mày, bởi vì các bạn thân của nàng đang nói đến là hoạt động giao lưu hữu nghị giữa các trường, các nàng học trường nữ sinh, nên cơ hội gặp gỡ và làm quen với các nam sinh rất ít, nhưng những lần gặp mặt như thế này, vẻ bề ngoài là trao đổi, kì thật là nhân cơ hội này để kết giao.

Tuy nói như thế, nhưng trong lòng nàng hiểu được, cuộc hẹn hò lần này đều là các bạn của nàng vì nàng, bởi vì hai người bạn thân kia của nàng đều đã là hoa đã có chủ, cho nên nhất định là muốn giúp nàng giật dây, nhưng nàng đã muốn mệt mỏi......

Cự tuyệt nói: "Không được, mấy lần trước cũng thế, kết quả thì sao, cũng giống nhau cả thôi, mình thấy lần này chắc cũng y như thế." Đủ, nàng đã không còn đủ dũng khí tiếp tục đi hẹn hò nữa, rốt cuộc lại cả hai đều thương tổn chia tay không lâu.

Trải qua nhiều lần như thế , nàng đã nghĩ thông suốt, tình yêu cưỡng bức đến là sẽ không hạnh phúc, chỉ biết thương tổn lẫn nhau, điểm ấy nàng đã hiểu, tất cả nên để thuận theo tự nhiên, thuận theo ý trời vậy.

" Tiểu Linh?" Kỳ quái, thật sự rất kỳ quái , trước kia nàng đều nhất định không nói hai lời đáp ứng, nhưng là hôm nay nàng lại...... Cự tuyệt? Viện Viện sờ sờ cái trán của nàng, sau đó sờ sờ chính mình , "Không có phát sốt a! Chẳng lẽ là uống nhầm thuốc ?!"

Dạ Thủy Linh liếc mắt một cái xem thường nói:" Mình không có phát sốt cũng không có uống thuốc được không!"

Hồng Thiên Thiên nghe xong hay nói đùa nói." Chưa uống thuốc? Cũng vì chưa uống thuốc mới không bình thường a!"

Ai! Nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, thật sự không bình thường có lẽ là hai người bạn tốt kia của nàng mới đúng, thật sự là chịu không nổi các nàng, thật đúng là người đối người đáp không chừa đường cho nàng a.

Nhưng trước tiên phải giải quyết vấn đề kia trước," Dù sao mình không đi, muốn đi các bạn cứ đi đi!" Nàng kiên quyết nói.

" Không được ! Cuộc hẹn hò lần này, đều là sắp xếp vì bạn, thiếu bạn sẽ không ý nghĩa ." Nhân vật chính không đi, nhân vật phụ như các nàng đi làm gì?

Bạn tốt không buông tha cho nàng, cương quyết muốn kéo nàng đi, sử duingj sự mềm dẻo của ba tấc lưỡi.

" Nếu không thì bạn cứ xem như đi trên bãi biển dạo, không quan tâm gì hết được không? Sẽ không đông lắm đâu."Thiên Thiên thuyết phục nói.

Viện Viện cũng theo ở một bên hát đệm." Đúng a! Đúng a! Nói không chừng khi bạn đi dạo xong, về nhà sẽ ngủ ngon hơn!" Mệt mỏi liền có vẻ dễ dàng đi vào giấc ngủ, cũng có vẻ sẽ không thấy những giấc mộng kì quái nữa.

Nói đến sẽ có vẻ ngủ ngon, Dạ Thủy Linh bắt đầu do dự , bởi vì nàng gần đây thật sự bị giấc " mộng xuân " kỳ quái kia quấy nhiễu không thể yên giấc, tinh thần cũng càng ngày càng kém.

Vậy cứ xem như đi dạo một ngày với bạn bè cũng được, tâm tình sau khi được thả lỏng, nói không chừng sẽ không còn mộng mị hoang đường nữa.

" Vậy được rồi! Chỉ có lần này nha! Sau này các bạn đừng giúp mình những cuộc hẹn như vậy nữa." Nàng không cần .

Hai vị bạn tốt nghe được, Tiểu Linh đáp ứng rồi, lập tức vây quanh cùng nhau, lắc tay nàng không ngừng."Ya! Thật tốt quá......"

"Mười giờ sáng mai sẽ gặp ơ trước cổng trường nhé!"Thiên Thiên nói ra thời gian cùng địa điểm.

" Ừm."

Trường học tiếng chuông tan học vang lên

" Tiểu Linh! Tan học hôm nay mình có việc, cho nên không thể đi chung với bạn được!"Viện Viện ngượng ngùng nói.

Chân Tình Ngàn NămNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ