46

360 2 0
                                    

Nàng lẳng lặng ngồi ở trước gương đồng, nhìn mặt chính mình phản chiếu trong gương......

" Thúy nhi miệng ngươi thực ngọt, đáng tiếc này không phải cơ thể của ta."Nàng có chút cô đơn nói: "Mặc ở trên người nàng, quần áo gì cũng thực sự đẹp."

"Chủ tử người đang nói gì thế! Mặc kệ dáng vẻ chủ tử trước kia là như thế nào, ngài đã muốn là chủ nhân của thân thể hiện tại này , cho nên đương nhiên là đang nói ngài a!" Thúy nhi an ủi nói.

Tuy rằng nói như thế , nhưng nàng vẫn có chút buồn, "Ừm! Biết rồi, quần áo rất đẹp, ta thực thích."

Nghe chủ tử nói như thế , Thúy nhi mới nở nụ cười ," Chủ tử thích là tốt rồi."

"Đúng rồi, Vương thượng nói một canh giờ sau muốn tới đón ngài, hiện tại chỉ còn có nửa canh giờ, ăn đồ ăn sáng trước đi! Chủ tử có muốn ăn gì không?" Thúy nhi hỏi.

Bữa sáng ác! Nàng thật sự muốn ăn bánh sandwich cùng trà sữa ở dưới lầu trong ngõ nhỏ cách nhà nàng một con phố.

Từ sau khi tới nơi này, mỗi ngày bữa sáng đều chỉ ăn sáng với sữa đậu nành các loại bánh mứt làm từ gạo, thập cẩm, gà nướng, canh súp , nem rán, thúy yêm hoàng qua, phong yêm cầy hương, hoa mai đậu hủ, hương huân cây cải củ, tao am thuần, son nga can,du diêm sao cẩu kỷ nha nhi...... (Ta hok đọc nổi mấy món này, ai biết chỉ ta....)

Ngoài những thứ đó ra, cách trình bày cũng thực sự sang trọng và đẹp mắt, những bộ chén dĩa chạm khắc hoa vân tinh xảo, men sứ trong xanh, bày đầy toàn bộ trên Viên Mộc bàn.

Di! Nếu bọn họ không làm sandwich cùng trà sữa, nàng có thể tự mình làm a! Cũng may nàng bình thường đã cùng mụ mụ học làm mấy món ăn sáng, hiện tại vừa lúc có thể phát huy công dụng .

"Ta muốn ăn gì đó các ngươi sẽ không biết làm, không bằng, phòng bếp có thể cho ta mượn một chút không? Ta muốn tự mình làm bữa sáng." Ánh mắt nàng phát ra ánh sáng nhìn Thúy nhi, tràn đầy khẩn cầu.

Chủ tử muốn đi phòng bếp ? Sau khi nghe hiểu ý tứ chỉ thấy trên sắc mặt Thúy nhi lộ vẻ khó xử .

" Này...... Này chỉ sợ không được." Lấy thân phận chủ tử tôn quý như vậy , nàng nào dám tự tiện để cho chủ tử đi đến những nơi hạ nhân làm việc như thế.

Đang nói nếu bị Vương thượng biết được, nàng phải trả lời như thế nào ?!

"Vì cái gì? Vì cái gì không được? Ta chỉ phải đi một chút mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến người khác." Nàng nghĩ nguyên nhân Thúy nhi không đáp ứng là bởi vì sợ nàng nhiễu loạn công việc của những người khác .

Thúy nhi lắc đầu, giải thích nói:" Không phải như thế, thứ nhất, lát nữa chủ tử sẽ xuất phát, thời gian cũng không nhiều, không thời gian có thể lãng phí, tiếp theo, không được sự chấp thuận của Vương thượng , Thúy nhi cũng không dám tự tiện quyết định."

Nghe Thúy nhi nói xong, nàng không khỏi có chút nổi giận," Tại sao bất cứ chuyện gì cũng đều phải trải qua sự đồng ý của tên Vương thượng chết tiệt kia ......" Dạ Thủy Linh nhịn không được gầm nhẹ ra tiếng.

Nói mới nói đến một nửa, miệng lập tức bị Thúy nhi dùng tay nhỏ bé khẩn trương che lại, làm cho những lời nàng muốn nói bất đắc dĩ đành phải toàn bộ nuốt vào bụng.

" Ưhm, ưhm......"

Thúy nhi kinh hoảng nhìn trái nhìn phải," Nhỏ giọng một chút! Lời này nếu để cho người ngoài nghe được, hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu." Nàng thì thầm nói với chủ tử.

May mà, Dạ Thủy Linh thật vất vả mới lấy ra tay nhỏ bé đang che ở miệng nàng hít một hơi nói:" Tại sao che miệng của ta a! Ta mới không sợ người kia nghe được đâu!" Không phục xem nhẹ .

" Ở trong này, Vương thượng lớn nhất, không ai dám chửi bới hoặc là ô nhục Vương thượng, mấy ngày trước có có mấy tỳ nữ ăn no nhàn rỗi, chỉ ở Lương đình bàn tán bát quái,không cẩn thận bị Vương thượng đi qua nghe thấy, đã bị vả miệng năm mươi tát, phân phối càng nhiều làm việc cực nhọc, bỏ đói ba ngày, xem thử các nàng ấy có còn hơi sức nói lung tung hay không?"

Thúy nhi tưởng tượng đến tình cảnh ngày đó , nhìn thấy mấy tỳ nữ kia, miệng bị đánh đến chảy máu, thậm chí còn gãy mấy cái răng, quả thực vô cùng thê thảm, cái này không cần phải nói chuyện , ngay cả ăn cơm đều rất khó khăn .

Hơn nữa nghe nói như thế này còn chưa phải là thảm nhất, lần trước nghe nói có một người giáp mặt chửi bới Vương thượng, còn có tướng chi chống đối, đã bị ra sức đánh một trăm đại bản, gỡ bỏ chức vị, sung quân nơi biên cương, suốt đời không thể vào thành một bước.

Nghe xong, nàng cau mày thật chặt," Nhìn không ra ...... Hắn cũng quá ác độc đi!" Nàng chỉ biết là hắn thực tà ác, ăn nói hung hãn, nhưng khi biết đến chuyện này, nàng đột nhiên cảm thấy hắn có chút tàn nhẫn.

Chỉ là nhàn rỗi buôn chuyện mà thôi, có cần thiết xử phạt nghiêm trọng như vậy sao?!

"Kỳ thật, thật lòng mà nói, một quốc gia chi Vương chính là như vậy, vì muốn quản lý một quốc gia, nghiêm hình xử phạt cũng là tất nhiên , có khi đối hạ nhân nên có uy nghiêm là nhất định phải có, nếu không làm sao có thể quản lý nhiều người như thế ." Thúy nhi nhìn sắc mặt của nàng mà nói.

" Cũng giống như phụ thân của chủ tử vậy! Đối với người nhà là yêu thương , nhưng đối với phần đông binh tướng đại thần, sẽ biểu hiện vô tư cùng uy nghiêm, làm ọi người thần phục." Thúy nhi càng nói càng hăng say.

" Thúy nhi, ngươi nói là phụ thân của Thiệu Thủy Nguyệt không phải của ta, ngươi đã quên sao? Ta là chưa bao giờ nghe đến." Dạ Thủy Linh nhắc nhở nói.

Thúy nhi như là tiểu hài tử làm sai chuyện , gõ vào đầu chính mình. "Đúng vậy, nô tỳ quên mất, nhất thời sửa không được ......"

Lúc này, một trận tiếng đập cửa vang lên.

Dạ Thủy Linh lạnh nhạt nói:'Tiến vào."

Mở cửa vào là Hắc Bạch song sát, đầu tiên là hành lễ vấn an , nói tiếp:" Dạ phi nương nương chuẩn bị rồi chứ ? Vương thượng muốn chúng tôi đến thông báo, bảo chúng tôi mang nương nương đến Thánh Lung đại điện , Vương thượng đã chờ nơi đó."

" Nhanh thế, vẫn còn nửa canh giờ, chủ tử, xem ra ngài đành phải cùng dùng bữa cùng Vương thượng ." Thúy nhi nói.

" Ừm, chúng ta đi thôi!"

Đứng dậy muốn vén bức rèm châu đi ra ngoài ,sắc mặt Thúy nhi vui mừng, ôm chiếc áo choàng lông cáo đỏ thẫm phủ thêm lên người nàng, áo choàng chỉ dùng để khoác lên bên ngoài, ngoài tăng thêm vẻ quyến rũ, còn giữ độ ấm rất cao, bên trong chiếc váy dài màu trắng mềm mại phiêu dật.

"Cám ơn ngươi, Thúy nhi." Nàng xoay người nhẹ mỉm cười.

"Chủ tử, đừng nói như thế , đây là chuyện Thúy nhi phải làm ." Thúy nhi thúc giục nàng xuất môn nhanh lên , để cho Vương thượng đợi lâu cũng không tốt lắm.

Ra khỏi phòng hướng về chính sảnh phía trước. Bên ngoài cửa ánh mặt trời trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trên không chiếu rực rỡ nhưng vì gió tuyết nên không mang theo chút độ ấm nào. Trên mặt đất, từng lớp tuyết phủ đầy, chổ dày chỗ mỏng,nhưng không hòa tan, ngược lại tuyết ở trên mặt đất chậm rãi ngưng kết thành một thủy tinh, sáng bóng loáng .

Nàng vừa mừng vừa sợ," Là tuyết a!" Từ khi nàng sinh ra tới nay đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tuyết, bởi vì thời đại nàng ngoại trừ trên núi, bằng không bình thường là không có khả năng sẽ nhìn thấy tuyết .

"Khó trách sáng hôm nay lại lạnh đến như vậy...... Thì ra là tối hôm qua tuyết rơi......" Khó trách nàng cũng không biết, bởi vì nàng mệt đến bất tỉnh nhân sự .

Chân Tình Ngàn NămNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ