Đệ nhị thập tam chương

1.4K 196 47
                                    

___

Vương phủ bao trùm bởi dáng vẻ u ám, không gian yên tĩnh đến mức khiến người khác cảm thấy quá ư ngột ngạt. Ta ngồi trên đình Vọng Nguyệt nhìn xuống hồ sen xanh rì màu lá non, nhớ tới lần đầu tiên ta và vương gia gặp mặt.

Hai người vốn dĩ thuộc về hai thế giới khác nhau, căn bản chẳng ai có thể ngờ được sẽ cùng đi tới ngày hôm nay. Vận mệnh là thứ gì đó thực kì lạ, không thể trốn tránh hay phủ nhận.

Nếu hôm đó không phải lão Thẩm kêu ta mang trà lên cho vương gia thì mọi chuyện hẳn là đã khác đi rất nhiều.

Cây trâm bạch ngọc trong lòng bàn tay dưới ánh nắng mặt trời tựa như đang phát sáng, ta thơ thẩn ngắm nhìn mà quên luôn cả thời gian. Ta nhớ vương gia, muốn đi tìm ngài, nhưng ngoài cổng có lính canh nên không thể. Không chỉ riêng ta mà toàn bộ gia nhân trên dưới vương phủ không một ai biết là có chuyện gì xảy ra cả. Nội bất xuất ngoại bất nhập, y như bị giam lỏng vậy.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, thẳng tới khi Tiểu Tường hộc tốc chạy đến gào thét ầm ĩ, ta mới giật mình quay lại trừng mắt với hắn.

"Tiểu Kỳ! Không hay rồi!!"

Nhìn mặt hắn là đoán được.

Tiểu Tường mãi chẳng nói nổi thành câu, cứ túm áo túm quần, bộ dạng khổ sở sắp rơi nước mắt. Hắn như vậy khiến ta sợ hãi theo.

Sau lưng hắn xuất hiện hai bóng người, là Kim Thạc Trân và Nam tướng quân. Tiểu Tường lui về nép sau lưng ta, thi thoảng lại liếc trộm Kim Nam Tuấn.

Ngươi đùa sao? Giờ còn mê trai nữa?

Ta thầm khinh bỉ hắn.

Kim Nam Tuấn mặc khôi giáp, đi tới trước mặt ta, sắc mặt hơi nhợt nhạt, mà bên cạnh Kim Thạc Trân cũng không khá hơn là bao. Ta sững sờ đến mức không còn nhớ mình phải hành lễ với bọn họ.

Kim Thạc Trân nhìn ta, nghiêm túc hỏi thẳng vào vấn đề chính: "Nếu bổn công tử nói Tiểu Thạc tạo phản ngươi có tin không?"

Hắn vừa dứt lời ta lập tức đáp: "Không tin."

Vương gia tuyệt đối sẽ không tạo phản, ta tin ngài ấy.

Nam tướng quân bấy giờ mới lên tiếng, giọng lạnh như băng: "Chuyện có người muốn thích sát ngươi, không thể tiếp tục điều tra nữa."

Cái đó hiện tại đâu còn quan trọng? Với lại thái hậu nương nương đứng đằng sau, đừng nói tới tướng quân, ngay cả cha ngài cũng chưa chắc đã dám chỉ tội người.

Ta lúc này chỉ quan tâm vương gia mà thôi.

"Vương gia...ngài ấy đang ở đâu?" Ta vừa mong đợi vừa sợ hãi.

"Trong đại lao." Kim Nam Tuấn sắc mặt không đổi, nhàn nhạt đáp.

Chân ta mất lực, khụy gối xuống. Nhưng chưa kịp rơi nước mắt thì Kim Thạc Trân đã vung tay đánh Nam tướng quân một cái thật mạnh, giận dữ quát: "Nói nhiều hơn mấy câu thì ngươi chết à?"

Kim Nam Tuấn lãnh đạm sửa lời thành: "Thập nhị vương gia đang ở trong đại lao."

Ta: "..."

HopeGa|Written√• Gia nói "Đừng chạy!"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ