"Em...hiện tại em chỉ là một cô gái mù, tương lai chỉ có bóng tối, vậy anh có còn yêu em nữa không?"
"Đồ ngốc, không phải anh là ánh sáng của em sao, cả đời này chỉ cần em không buông, không bỏ, anh nguyện làm đôi mắt của em, dẫn dắt em đi, con đường phía trước cho dù có là bóng tối hay vực sâu vạn trượng, tất cả mọi việc hãy để chồng em gánh vác, thay em chống đỡ tất cả, em chỉ cần biết...em là người phụ nữ mà anh yêu nhất, nhiệm vụ của em là ở bên anh, yêu anh từng ngày, như vậy là đủ rồi"
"Thiên Thiên, cảm ơn anh, có lẽ cả đời này niềm may mắn lớn nhất của em là gặp được anh, được làm vợ anh, được anh yêu thương, anh nói, có phải ông trời quá ưu ái em rồi không?"
"Vậy sao?" nói rồi hắn liền cúi xuống bế xốc cô lên.
"A" Hàn Ân Di hoảng sợ vòng tay ôm chặt cổ hắn.
Lục Từ Thiên bế cô theo kiểu công chúa, đầu cúi xuống tựa trán mình vào trán cô, hắn mỉm cười, giọng nói trầm thấp khẽ thì thầm bên tai cô: "Cô bé ngốc, vậy có phải em nên thay ông trời cảm tạ anh"
"Hả?"
"Vẫn chưa hiểu sao?"
"Không hiểu" cô lắc lắc đầu.
"Là như vậy..." Toàn thân hắn dường như dán sát vào thân thể cô, hơi cúi xuống, kề sát vành tai nhỏ xinh, cắn nhẹ vào vành tai cô, thì thầm ái muội: "Đêm nay... hãy để anh ở bên em, để anh "yêu" em thật nhiều được không?hửm"
Hàn Ân Di có chút bất ngờ, thân thể bị hắn ôm chặt khẽ nổi lên một hồi run rẩy, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng...
cô biết từ "yêu" mà hắn vừa thốt ra có nghĩa là muốn làm gì, thật biến thái...
------
Bên kia đường, một thân hình cao lớn khẽ đứng ở đó, nhìn hai người đứng cách đó không xa, anh chỉ cười khổ một cái rồi xoay lưng bỏ đi, bóng anh đổ dài trên đường có chút thê lương...Cuối cùng anh cũng đã hiểu ra mọi chuyện...
Hóa ra Lục Từ Thiên chính là chồng cô, người chồng 4 năm trước mà khi nhắc đến cô mới có thể cười ngọt ngào mà hạnh phúc đến như vậy...
Hóa ra...tình yêu mà anh luôn âm thầm vun đắp 4 năm qua, cuối cùng lại biến thành hư vô như vậy...
Anh...thực sự là không còn hi vọng nữa sao? Không còn cơ hội nữa sao?...
Phải làm sao đây...khi mà anh đã yêu cô nhiều đến vậy, đến nỗi anh cũng chẳng biết là mình đã yêu cô từ lúc nào...
khi mà chính tay anh cướp cô từ vòng tay tử thần trở về, khi biết cô bị mù, anh đã hứa, cô là người phụ nữ duy nhất mà anh muốn chăm sóc cả đời này, đúng vậy...là duy nhất...
--------
Hàn Ân Di cuối cùng cũng đã được Lục Từ Thiên bế mình trở về gian phòng nhỏ của cô mà không phải là ở tiệm hoa.Đây là một ngôi nhà nhỏ hai tầng mà cô đã thuê cho cô và Tiểu Jack ở, xung quanh được trồng rất nhiều loài hoa, đây chính là hoa cô trồng để đi bán ở tiệm.
Vào đến nhà, cả hai thân hình đều ướt sũng vì bị dầm mưa khá lâu...
"Phòng tắm của em ở đâu"
BẠN ĐANG ĐỌC
Lấy Chồng Giả Ngốc [ Full ]
RomanceSố cô không biết tại sao lại nhọ như vậy, tự dưng lấy được thằng chồng ngốc như thế, cô và hắn đã kết hôn được 6 tháng, gia đình hai bên đều là bạn thân nên đã có giao ước từ nhỏ, nhưng gia cảnh nhà hắn tốt hơn...Năm hắn 18 tuổi, gia đình họ chuyển...