Phần 3

412 49 1
                                    

Ban ngày, anh là tiểu đội trưởng đem đến năng lượng, kéo gần khoảng cách giữa mọi người. Cho đến đêm muộn, sẽ trở thành một producer kiên trì, nghiêm túc.

Cuộc trò chuyện tiếp tục với một loạt những từ chuyên ngành, thi thoảng, anh sẽ lấy bàn phím mini phát lên giai  điệu đã được hoàn chỉnh.

Cậu cuối cùng cũng biết được, đoạn beat dùng trong phòng tập được cải thiện từng ngày từng ngày là do đâu

Từ dưới nhà vang lên giọng điệu cao ngạo của Châu Chấn Nam: "Được rồi được rồi, bắt đầu sửa thôi. 11 giờ ngày mai phải đi vào luyện tập, đem điểm số mới trước đó thay đổi."

Hai vị tiền bối hơn anh cả chục tuổi đang ngồi cạnh cũng phải thốt lên: "Châu Chấn Nam, cậu có còn là người không thế??!!"

"Đi luôn dùm đi!" Châu Chấn Nam kéo cái gối bên cạnh ném về phía hai ngưòi họ "Bây giờ tiến hành sửa soạn, 4 tiếng đồng hồ nữa sẽ sửa xong, các anh về nghỉ ngơi, còn em lại tiếp tục lịch trình tập luyện."

Produce lấy máy ra tính toán, miệng bắt đầu lẩm bẩm: "Châu Chấn Nam, cậu có thể ăn chút đồ ăn nhẹ vào đi được không? Đừng chỉ dựa vào có sức trẻ mà phung phí nó, đợi tới khi cơ thể 'hỏng' rồi mới lo giữ thì chẳng còn kịp đâu."

.....

Về phần phía sau, Hà Lạc Lạc không nghe được nữa, vì Yên Hủ Gia cũng bị thức giấc đêm. Nhìn thấy Hà Lạc Lạc đang đứng tựa vào lan can, Yên Hủ Gia tiến lại gần, khẽ đập vào vai cậu. Hà Lạc Lạc giật mình, vừa lúc quay đầu lại, Yên Hủ Gia nhìn thấy đã đầy kinh ngạc: "Lạc Lạc, không phải chứ...sao cậu lại khóc?"

Nước mắt cậu bắt đầu tuôn lã chã xuống, Yên Hủ Gia nhoài người ra khỏi lan can, nhìn xuống thì thấy được Châu Chấn Nam còn đang ngồi ở tầng dưới. Anh hạ thấp giọng xuống, khẽ hỏi "Là vì Châu Chấn Nam hả? Cậu vẫn còn thích Châu Chấn Nam, ôi trời cậu đừng thế chứ..."

Hà Lạc Lạc đưa tay nắm lấy áo của Yên Hủ Gia đến mức nhăn cả lại, nỗ lực kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng trừ việc làm biểu cảm khuôn mặt cậu ngày càng biến dạng ra, thì đều vô ích.

Cậu muốn hỏi phải làm thế nào mới có thể đuổi kịp Châu Chấn Nam, làm thế nào mới có thể giống được những người nghệ sĩ đầy tài hoa kia, có hết sự chú ý cùng tin tưởng của anh, hoặc là, như thế nào mới có trở thành một người khiến anh yên tâm dựa vào?

Nhưng sẽ chẳng có câu trả lời nào cả
Cậu biết, sẽ chẳng có câu trả lời nào cho cậu cả.

Châu Chấn Nam ở trong một thế giới quá đỗi xa vời với cậu. Có thể ngồi kề vai cạnh anh mỗi buổi phỏng vấn, có thể quay đầu lại sẽ nhìn được profile cá nhân của anh, đã là những điều giới hạn Hà Lạc Lạc có thể chạm tới.

Ngày thứ hai ở phòng tập, một Châu Chấn Nam mới chỉ ngủ được 1 giờ đồng hồ như pin sắp hết năng lượng.
Đồ ăn đặt ngoài giao đến rồi, Trương Nhan Tề xách hai cái túi nhựa đựng chúng tiến lại gần Châu Chấn Nam, không nhịn được mà lo lắng nói vài câu: "Anh nói này Châu Chấn Nam, em cũng phải chú ý đến đồng hồ sinh học của mình một chút đi, ngày ngày đều ngủ muộn như thế, coi bản thân là người sắt thép à..."
Hà Lạc Lạc cũng không hiểu mình lấy dũng khí ở đâu ra, tiến về phía trước ngăn Trương Nhan Tề lại: "Anh đừng nói nữa."

[LẠC NAM] [R1SE] Destination of My Eyes  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ