Chap 47

818 63 3
                                    

Ngô Triết Hàm rất sớm đã đậu xe trước cổng nhà Hứa Giai Kỳ, rất muốn nhìn thấy đứa trẻ nhưng kể cả Gia Mẫn rời đi hay ba mẹ Gia Mẫn đi cũng không thấy có đứa trẻ kia xuất hiện

"Vết thương thế nào rồi?"

Hứa Giai Kỳ lấy trong túi xách hộp y tế nhỏ, bởi vì vết thương ở phía sau gáy nên sợ Triết Hàm không thể thay băng

"Không sao, Chu Kiệt giúp em thay băng dán rồi!"

Có chút thất vọng nhưng rất nhanh Hứa Giai Kỳ lấy lại tinh thần, đem hộp y tế cất đi xong lấy ra thêm một hộp cơm

"Chắc em chưa ăn đúng chứ? Ở đây rất sớm mà"

Ngô Triết Hàm muốn lắc đầu nói em ăn rồi nhưng thấy biểu hiện khi nãy của nàng liền biết nữ nhân trong lòng không vui liền gật đầu, Ngô Triết Hàm không muốn Giai Kỳ nàng buồn lòng

"Vậy em ăn đi, chị lái xe"

"Không sao, em đem lên công ty ăn, giờ chúng ta đi thôi"

"Ừ!"

Ngô Triết Hàm đưa Giai Kỳ đến công ty rồi mới đi đến công ty của mình làm việc.

.

.

.
Buổi trưa hai người chỉ gọi điện qua lại nhắc nhở ăn cơm bởi vì mấy ngày Triết Hàm nghỉ dưỡng bệnh đống hồ sơ của công ty chất núi khiến Đới Manh không thở nổi nên cô không thể bỏ rơi cô ấy chạy đi tìm Giai Kỳ được. Đến chiều Ngô Triết Hàm lại lái xe đến đón nàng.

Bên kia đường Ngô Triết Hàm thấy Hứa Giai Kỳ đang nghe điện thoại rồi vội bắt taxi đi đâu đấy, Ngô Triết Hàm nhíu mày, rõ ràng là hai người hẹn nhau chiều nay sẽ cùng nhau đi ăn mà sao bây giờ lại? Ngô Triết Hàm không cần nghĩ nữa, lập tức lái xe đuổi theo.

Taxi dừng trước một bệnh viện nhỏ gần nhà Hứa Giai Kỳ, nàng vội chạy vào bên trong, Ngô Triết Hàm dừng xe trong sân đậu rồi chạy theo Hứa Giai Kỳ. Nàng rẽ vào khoa nhi, chạy vào một căn phòng, Ngô Triết Hàm đứng ở cửa nhìn đứa trẻ nhỏ bị sốt nổi nốt đỏ khắp mặt đang nằm trên giường, mẹ của Gia Mẫn đang ngồi bên cạnh trông rất lo lắng còn có Hứa Giai Kỳ đang nắm lấy tay đứa trẻ miệng liên tục bảo với đứa trẻ rằng nó sẽ không sao, Ngô Triết Hàm nhìn vào khuôn mặt đứa trẻ.. nó rất giống nàng ở đôi mắt và cái mũi cao, cái miệng nhỏ Ngô Triết Hàm nhìn rất quen mắt nhưng không nhớ nổi giống ai, Ngô Triết Hàm rung rẩy nuốt khan nước bọt không tin nổi nó thật sự là con nàng bởi những nét giống nhau của hai người họ..

"Ngô Triết Hàm!"

Triệu Gia Mẫn tay cầm lồng cháo, ngẩng người nhìn Ngô Triết Hàm đang đứng ở cửa, Hứa Giai Kỳ và mẹ Gia Mẫn giật mình quay đầu nhìn, bảo bảo cũng bất ngờ mà nhìn Ngô Triết Hàm. Hứa Giai Kỳ vội đứng dậy, đi về phía Ngô Triết Hàm nắm lấy tay cô

"Nghe chị nói.."

Hứa Giai Kỳ rất sợ quá khứ lặp lại, đêm đó đã luôn ám ảnh lấy nàng suốt năm năm qua, nàng sợ Ngô Triết Hàm lại không tin những lời nàng nói, cho rằng nàng lừa gạt cô, cho rằng nàng có bao nhiêu lâu đi chăng nữa cũng không cải thiện được tính lừa dối của mình.
Ngô Triết Hàm không còn là của năm năm trước, lần này cô tự cho bản thân một lần được nghe Hứa Giai Kỳ giải thích rõ ràng, khó khăn lắm mới có thể trở lại, cô không muốn thất vọng mất mát lần nữa

Hứa Giai Kỳ kéo cô lối thoát hiểm của tầng hai, nơi ít người qua lại nhất

"Ngũ Chiết.. em đừng nghĩ tiêu cực được không? Nghe chị nói.."

Ngô Triết Hàm gật đầu, nàng thở phào nhẹ nhõm nắm lấy tay cô, Hứa Giai Kỳ cũng như Triết Hàm, nàng không muốn đánh mất mối quan hệ này thêm một lần nào nữa, Hứa Giai Kỳ hít một hơi thật sâu nói

"Có thể em sẽ không tin nhưng năm đó.. khi chúng ta chia tay.. chị phát hiện chị mang thai.."

Ngô Triết Hàm xiết chặt lấy tay nàng, cố gắng nghe tiếp

"Lần đầu của chị là em.. và những lần kế tiếp cũng là em.. chị không biết cha đứa trẻ là ai.. nó thật quá ngu ngốc nếu nói rằng em là cha của con bé.. bởi chị và em đều là phụ nữ.. chị đã rất sợ hãi cho nên đã cùng Lâm Lâm sang Anh để an tâm sinh con.. Ngũ Chiết.. tin chị được không? Chị chưa bao giờ phản bội em.."

Ngô Triết Hàm im lặng, bàn tay nắm lấy tay nàng cũng buông nhẹ, Hứa Giai Kỳ sợ hãi phản ứng lúc này của Triết Hàm nhưng thật may là Ngô Triết Hàm đã kéo nàng vào một cái ôm thật chặt

"Rất khó tin nhưng KiKi.. em tuyệt đối tin tưởng chị, em nguyện ngu ngốc để tin chị về mọi thứ.. và em muốn làm điều này được không?"

Hứa Giai Kỳ ôm lấy Ngô Triết Hàm gật đầu đồng ý.

"Chúng ta xét nghiệm ADN với con bé đi.. không có gì là không thể mà đúng không?"

Câu nói đó Ngô Triết Hàm lại tự chửi mình khi nói ra, hỏi như vậy chẳng khác nào nghi ngờ chị ấy về bảo bảo? Nhưng Hứa Giai Kỳ thì không muốn nghĩ ngợi thêm lập tức đồng ý, nếu bảo bảo là con của Triết Hàm thì đó là một điều tuyệt vời nhất đúng không?

"Đi, lên thăm con bé cùng em"

"Được!"

.

.

.

.............................

Chuyển ver [Thất Ngũ Chiết]--- BAO DƯỠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ