Hôm sau tan học, Conan một mình tới lớp học ảo thuật lần nữa.
Đứng ở ngoài quan sát một hồi, nhận thấy ngoài tấm bảng treo bên ngoài, thì nơi này cũng chỉ là một căn nhà ở bình thường thôi.
Ngay lúc Conan muốn tới gần để nhìn rõ hơn, thì Kuroba từ trong nhà đi ra.
"Biết ngay cậu sẽ quay lại đây một mình."
"Là ý gì?"
Lần trước bởi vì có Heiji bên cạnh, Conan không tiện quan sát kĩ Kuroba lúc mặc y phục thường ngày.
Người này trông qua rất du nhàn, hơn nữa cảm giác không giống tối đó lần đầu gặp nhau, cứ như người này đã bỏ đi một lớp mặt nạ.
"Tôi nghĩ cậu hẳn là tan học rồi, bây giờ rảnh thế nào cũng tới đây, muốn vào trong tham quan không?"
Không thể nén được sự hiếu kỳ, Conan trong lòng đã rất muốn đồng ý mà vẫn chần chừ.
"Rồi tôi sẽ dạy cậu một ít ảo thuật."
Conan cưỡng lại không được dụ dỗ của Kuroba, theo anh đi vào trong.
Đầu tiên là khu vực phòng học. Cũng không giống phòng học gì lắm, có một bộ bàn ghế duy nhất để sát góc phòng, chừa chính giữa một khoảng trống lớn.
Kuroba không có ý dừng lại, chỉ quay lại nhìn Conan đang đi chậm dần, ý bảo cậu đi theo bên cạnh anh.
Mỗi căn phòng đều có gì đó rất không hài hoà với nhau. Có phòng thì vẻ rất cổ kính, mà có phòng thì tạo cảm giác vô cùng ấm áp thian6 thiện giống như phòng ngủ ở nhà.
Đi tiếp đi tiếp, một lát thì tới phòng bếp.
Không giống phòng bếp của một tên thiếu niên, vì nó thật sự rất sạch sẽ, mọi thứ đều ngăn nắp đâu ra đó.
"Không phải anh muốn dạy ảo thuật ở phòng bếp luôn đó chứ?"
Conan hỏi mà chính bản thân cũng nghĩ vấn đề này có đáng để tâm đâu.
"Ha ha ha! Thần kinh nhóc tự nhiên chập mạch sao? Giờ cũng gần chiều rồi, muốn uống ly cà phê. Nhóc giúp ta đem một gói trong phòng học lại đây, để lên bàn ăn, phiền nhóc rồi."
Conan có chút không sẵn lòng, muốn từ chối, nhưng rốt cuộc cũng đầu hàng dưới dáng tươi cười của Kuroba.
"Mình tới giờ vẫn không miễn dịch được với nụ cười của hắn."
Trong lúc Kuroba chuẩn bị, Conan đứng quan sát chung quanh, luôn luôn cảm thấy ngôi nhà không hài hoà.
Một ảo thuật gia thiếu niên, sao có thể tự mua một căn nhà lớn vậy?
"Chỉ là một ngôi nhà bình thường thôi mà, lại đây mau, thời gian không đợi người đâu."
Một mình ở cùng Kuroba rất tự nhiên, cũng không phải che giấu gì cả, Conan có cảm giác mình được trở về là Shinichi lúc trước.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện của thám tử lừng danh và siêu đạo chích
FanfictionMình viết ành cho máy hủ đọc .Đọc xong thì bình luận cho mình tí nha .