1. say rượu

2.5K 236 12
                                    

Mori Ougai sắp sửa say rồi.

Tuy y không biểu hiện gì ra ngoài, cũng không đỏ mặt, thậm chí còn đang thoải mái dựa vào tường mà tán dóc với mấy tên đối tác bảnh bao một cách say mê, nhưng Fukuzawa Yukichi có thể chắc mẩm mười phần mười rằng y sắp say rồi, và chỉ trong vài phút nữa, tên bác sĩ sẽ mềm oặt ra như một cọng bún.

Fukuzawa sốt ruột lách mình xuyên qua đám đông đầy nhóc những nhà chính trị và học giả, thân hình cao ngất cùng mái tóc ánh bạc của hắn nổi bật hẳn giữa những mái đầu lố nhố trong đại sảnh đường rộng thênh thang. Hắn rảo bước băng qua gian phòng rộng lớn rồi lẳng lặng đứng đằng sau tên bác sĩ áo trắng trong lúc y còn mải miết đắm chìm trong những cuộc trò chuyện không hồi kết.

"Mong các vị thứ lỗi." Mãi một lúc sau, hắn mới từ tốn đặt tay lên vai Mori, khẽ hắng giọng. "Đã đến giờ ta phải đưa thân chủ của mình về rồi."

Mori quay người nhìn hắn với một biểu cảm bất ngờ không thể khoa trương hơn được nữa, rồi trở tay lắc lắc li rượu mạnh đã vơi gần một nửa, thứ chất lỏng trong suốt vàng óng bên trong cũng theo đó mà nhẹ nhàng sóng sánh.

"Để ta uống nốt li này đã, Fukuzawa," y nhã nhặn mỉm cười, ánh mắt cong cong hướng về phía người đàn ông đứng đối diện. "Không thể chối bỏ tấm thịnh tình của quý ông đây được, phải không nào?"

Song, chưa kịp chạm môi vào vành cốc, li rượu trên tay y đã bị cướp lấy một cách lạnh lùng. Fukuzawa trừng mắt lườm y một cái, sau đó ngửa cổ uống cạn chỗ rượu còn sót lại. Mùi rượu mạnh nồng nặc tràn vào khoang miệng khiến hắn không tự chủ được mà khẽ nhăn mặt, so với thức uống thô tục này, hương rượu sake thanh thanh và dịu ngọt càng hợp với khẩu vị của hắn hơn.

"Ta bảo anh rồi mà, không uống được rượu thì đừng có cố." Mori Ougai ra vẻ cảm thông, lấy tay vỗ vỗ vài cái lấy lệ lên lưng hắn. Y chưa kịp khích bác thêm câu nào thì đã nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của tên vệ sĩ nhà mình, thành thử cũng rất biết thân biết phận mà ngậm miệng lại. Thấy vậy, Fukuzawa vừa lòng thả chiếc li trống rỗng lên chiếc khay thủy tinh, khẽ gật đầu chào với đám đông xung quanh rồi nửa dìu nửa kéo vị thân chủ bợm nhậu của mình ra khỏi đại sảnh tráng lệ.

Vừa bước ra khỏi cổng chính của khu biệt thự cao cấp, cái bóng mờ ảo của Elise đã vội vã hiện ra, những lọn tóc vàng óng ả bay phấp phới trong không trung; từ nãy đến giờ, cánh tay của con bé vẫn luôn khoác qua thắt lưng bác sĩ Mori.

"Rintarou nặng chết đi được, đã vậy còn nồng nặc mùi rượu nữa, khiếp quá mất thôi." Cô nhóc bẹp bẹp miệng, dùng vẻ mặt ghét bỏ mà lấy tay che mũi, cất giọng ai oán.

Bác sĩ Mori oan ức mím môi, lí nhí cãi lại.
"Elise-chan, ít ra hãy giữ lại chút mặt mũi cho ta đi chứ, ta cũng đâu có say đến mức đó," Chưa đầy một giây sau, y đã vội vã trở mặt. "Nếu em cứ ngang ngược như vậy, ta sẽ không mua váy cho em nữa đâu!"

|BSD| [FukuMori] Sói Bạc Mèo ĐenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ