Ra khỏi cửa vài bước, Yoongi thấy SeokJin trong bộ dạng không mấy đẹp đẽ hớt hải chạy đến. Soẹt qua ánh mắt Seokjin, một tia vui mừng pha trộn sợ hãi. Sống mũi đã lạnh tanh khi anh băng qua những cơn gió buốt với tốc độ phi thường. Anh vội vã, gấp gáp đến gặp người anh hằng mong chờ trong suốt buổi chiều. Anh khó khăn thở hắt, cái lạnh làm nghẹn cứng họng anh, những lơi nói phát ra càng mỏng mong và yếu ớt hơn nữa.
" Yoongi ah. Anh xin lỗi, anh có việc đột xuất."
Yoongi không muốn nghe nữa. Từng lời của Seokjin chỉ khiến cậu thất vọng hơn, cả về người cậu trót tin tưởng, và cả bản thân mình. Cố làm sao cho cơ mặt giãn ra để mình không phải run lên vì cơn tức giận. Yoongi phát ra những trầm đến đáng sợ, chứa đựng bao sự tức giận lẫn thất vọng.
" Lúc tôi điện, em trai anh nói anh đang ở nhà."
" Không Yoongi à. Tin anh. Đúng ra hôm nay sau khi làm thêm anh sẽ đến gặp em luôn, nhưng vì người làm ca tiếp theo bận nên quản lý cần anh làm thay. Anh đã từ chối rồi nhưng không thể."
Yoongi cố kiềm chế cơn thịnh nộ của mình.
"Vậy sao anh không gọi cho em? Một cuộc điện thoại báo cũng không thể à?"
SeokJin đau khổ, âm thanh phát ra chỉ là tiếng lí nhí :" Hôm nay đi vội quá, anh lỡ bỏ quên điện thoại ở nhà...Anh đã cố gắng liên lạc, nhưng không có số của em, lúc đó anh cũng không có Kakaotalk để tìm."
Yoongi vỡ lẽ ra điều gì đó. Lúc nãy anh cũng vào Kakaotalk mới tìm được số liên lạc của Seokjin. Với lại lúc điện đến người nghe máy cũng là em anh ấy.
"Thế em trai anh nói như vậy, là sao?"
Câu hỏi được nói ra rồi chìm vào khoảng lặng. Seokjin cũng không thể hiểu đứa em trời đánh của mình. " Anh cũng không biết..."
"Thôi được rồi. Coi như là xui xẻo của cả hai đi. Quán cũng chuẩn bị đóng cửa rồi. Bây giờ chắc anh mệt lắm, tôi cũng mệt. Về thôi."
SeokJin nghe vậy nhẹ nhõm một chút nhưng vẫn ấy náy vô cùng.
" Yoongi à. Anh thật sự xin lỗi. Chắc chắn hôm nào đó anh sẽ mời em một bữa thật lớn mà."
Yoongi nghe vậy cũng phì cười. Gặp anh, bao nhiêu sự tức giận hình như tan biến đi. Yoongi một lần nữa muốn đặt hoàn toàn niềm tin của mình vào người trước mặt xem như một trò cá cược, mà anh mong phần chiến thắng sẽ luôn thuộc về mình. Lên tiếng giận dỗi Seokjin nhưng ai cũng nghe ra được đó là một câu mắng yêu cả.
" Thôi khỏi cần. Ngồi chờ anh một tiếng rưỡi là tôi no cả đời luôn rồi."
Nhìn sang Seokjin thấy con người trước mặt đang trong bộ dạng run lên vì rét. Thắc mắc không biết vì sao ra ngoại lạnh thế này mà anh chỉ khoắc duy nhất chiếc Cardigan mỏng. Lo lắng dúi miếng sưởi vào tay anh mong có thể giúp anh ấm lên một chút. Nhưng hình như chẳng có tác dụng gì. Anh bất ngờ dùng cả chiếc áo và thân hình của mình kéo Seokjin vào lòng trùm lại người lơn như muốn ôm ấp giữ riêng cho mình. Nếu chiếc áo phao đang mặc rộng hơn chút nữa anh chắc chắn sẽ không kiềm chế được mà sẽ kéo lại khoá chặt Seokjin vào lòng mất. Tham lam tận hưởng mùi hương con người đang ôm chặt eo mình, mặt đã ẩn đỏ tự hỏi không biết hành động của mình có kỳ quặc quá không.
" Không còn cách nào khác cả. Tôi chỉ không muốn anh chết lạnh ở đây vì khi ra ngoài mà chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng thế kia thôi. Nếu anh chết ở đây tôi sẽ chẳng biết vác xác anh về bằng cách nào."
"Ưm Yoongichi. Lúc nãy vội quá nên anh quên áo ấm ở chỗ làm mất rồi."– Seokjin nói lúc vẫn còn mải mê tận hưởng hơi ấm từ thân nhiệt Yoongi. Anh muốn chìm đắm trong thế giới này. Anh muốn mắc kẹt mãi trong vòng tay này. Anh muốn hít mãi hương nước xả vãi Yoongi đang dùng và cả mùi cơ thể dễ chịu của cậu.
"Không muốn lạnh thì ôm chặt vào." Yoongi nói rồi siết chặt Seokjin vào lòng. Anh muốn ôm ấp Seokjin muốn Seokjin vui vẻ và quên hết những mệt nhọc vì những công việc kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
||Yoonjin/ SIN|| Hug Me
FanfictionHọ ước rằng đúng lúc mình cần đối phương sẽ vừa vặn xuất hiện.