Trước giờ phút được trải qua khoảnh khắc giao thừa, Yoongi và Seokjin còn phải tham dự vào đại tiệc cuối năm của trường, cũng có lẽ là vũ hội hội được sinh viên mong chờ nhất. Nói đúng hơn là điều mong chờ của những chàng trai, cô gái đã có một nửa kia của mình hay là những người đang có mục tiêu nhắm đến ai đó để tìm được tiếng đập đồng điệu nơi trái tim. Còn như Seokjin hay Yoongi đây, những buổi tiệc như thế này, họ chỉ tham gia với vai trò là những khách mời đặc biệt, là người đem đến cho đêm hội những giai điệu làm say đắm lòng người. Nếu lúc trước họ đến đây, bỏ ngoài mắt những cử chỉ tình tứ của một cặp đôi, thay vào đó họ tiến đến bên cây dương cầm hay guitar với dòng máu nghệ sĩ trong mình thì năm nay họ đến đây với tình yêu âm nhạc lẫn một tình cảm nồng cháy dành cho đối phương, người họ luôn mong chờ.
Yoongi đã ngõ ý mời Seokjin cùng biểu diễn một bản nhạc anh sáng tác, chính là bản nhạc chỉ dành riêng cho hai người. Anh đặt tất cả tình cảm của mình vào trong đó, rằng đối phương trong anh thế nào, anh muốn cùng đối phương đi đến những khoảng trời ra sao,... tất thảy những điều đẹp đẽ nhất anh cảm nhận được từ ngày Seokjin xuất hiện trong cuộc sống của chính mình, anh đều thành tâm thành ý đặt vào nó. Và Yoongi cũng khẳng định luôn với Seokjin rằng đó là một bản tình ca. Thẳm sâu trong Yoongi là một nỗi lo sợ man mác. Rằng cảm giác được Seokjin che chở trong vòng tay chỉ là do anh tưởng tượng ra. Anh lo sợ điều đó chính là sự thật khi lòng ngong ngóng cho đến thời gian buổi vũ hội bắt đầu.
Yoongi bất giác lo sợ, chính là cảm giác anh chờ đợi Seokjin trong nhà hàng đêm hôm ấy. Thế nhưng đêm nay và đêm đó khác nhau hoàn toàn. Vũ hội này Seokjin có thể không đến, hay anh có thể đến mà không cùng Yoongi biểu diễn bản nhạc, như chính một lời tỏ tình kia. Anh có quyền đón nhận những tình cảm của Yoongi, cũng như có quyền từ chối nó. Yoongi cho Seokjin thoải mái quyết định, cậu sẵn sàng chờ đợi anh.
Những thanh âm lướt qua phím đàn, vút cao trên tầng không trung, có nốt ngân lên rồi lặng lẽ biến mất, có nốt lại ngân vang rồi đắm chìm mãi trong từng giọng cười nói của buổi vũ hội. Nhìn những cặp đôi tay trong tay, trao nhau ánh mắt âu yếm, nhẹ nhàng lướt trên những bản nhạc giữa sảnh lớn, Yoongi muốn thử lắm cảm giác hạnh phúc ấy. Anh càng thấy cô độc khi bản thân mình vẫn lẻ loi chuẩn bị cho màn trình diễn sắp tới. Anh cũng tự lên kịch bản cho chính bản thân mình. Sẽ chẳng sao cả nếu Seokjin không đến. Lúc đó anh sẽ một mình biểu diễn tác phẩm của mình bằng tình yêu âm nhạc vẫn đang bùng cháy mãnh liệt bấy lâu nay.
Khúc nhạc dạo đầu của bản tình ca vang lên, Seokjin vẫn chưa xuất hiện. Từng nốt nhạc len qua những ngón tay đang nhịp nhàng lướt trên phím đàn, Yoongi có một lời thỉnh cầu." Xin chúa hãy mang Seokjin đến với con"."Loving can hurt, loving can hurt sometimes
But it's the only thing that I know
When it gets hard, you know it can get hard sometimes
It is the only thing that makes us feel alive"
"Yêu có thể khiến ta đau, tình yêu vẫn luôn như vậy mà.
Nhưng với anh đó là tình yêu duy nhất
Nhiều lúc mọi thứ trở nên khó khăn, cuộc sống vẫn luôn như vậy mà.
Thì tình yêu là thứ đã chữa lành chúng ta lúc đó."
Với Yoongi, tình yêu này đã đủ những khổ đau cho lúc bắt đầu. Nhưng cuối cùng nó là điều duy nhất cứu vớt lấy cậu khỏi những lần gục ngã đau đớn. Tình yêu đã đánh thức bản thân cậu. Đem đến cho cậu cảm giác trường tồn trên dòng chảy khắc nghiệt này. Từ ngày Seokjin đến bên cậu. Mọi thứ đã rõ ràng hơn. Len qua dòng người đông đúc, Seokjin tựa một thiên thần bước đến nâng đỡ cậu trên đôi cánh của anh. Seokjin cho cậu cảm giác ấm áp, bao lấy tất cả sự cô đơn ngoài kia. Phút giây Seokjin lắng nghe, ngân nga những nốt nhạc trong bài hát của cậu, một dòng chảy mãnh liệt xuyên qua trái tim Yoongi. Anh đã đến mang theo cho Yoongi cảm giác an yên, nhẹ nhàng. Giọng anh cất lên. Vào thời điểm không quá sớm, cũng chẳng quá muộn, vừa vặn nói lên những cảm xúc thân thuộc. Yoongi cảm thấy một nhịp đập đồng điệu giữa lồng ngực cậu và anh. Nhịp đập của những yêu thương, của những niềm vui bất ngờ khiến cuộc sống tẻ nhạt của cậu trở nên rực rỡ hơn. Một lần nữa Seokjin đã ở bên cạnh Yoongi, che chở cậu khỏi cái bóng ảm đạm của sự lẻ loi, cô đơn. Anh vẫn luôn ở đó. Đúng thời điểm sẽ tự nhiên xuất hiện bên cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
||Yoonjin/ SIN|| Hug Me
FanfictionHọ ước rằng đúng lúc mình cần đối phương sẽ vừa vặn xuất hiện.